Chương trước
Chương sau
Đám người Lam Quân Ly nhìn một màn trước mắt, hai mặt nhìn nhau, đều nhìn rõ trong mắt đối phương ý cười.
Cách trừng trị người này,... đúng là độc đáo a.
"Được rồi, muội trở về đi. Sức khỏe của muội vốn không tốt, không nên ra ngoài quá nhiều."
Long Dật Trần nghiền ngẫm nhìn Thủy Y Họa nói.
"Vâng."
Thủy Y Họa cúi đầu, đáp một tiếng, cũng không thấy rõ thần sắc của nàng.
Lam Quân Ly và Mặc Phong nhìn nhau, hơi nghi hoặc.
Tiểu Họa Nhi hôm nay có gì đó rất lạ, không giống mọi khi cho lắm.
Thủy Y Họa hành lễ với ba người, sau đó được nha hoàn dẫn rời đi.
"A Trần, Họa Nhi nàng,..."
Long Dật Trần đưa tay, ra hiệu hắn không cần lên tiếng. Đợi Thủy Y Họa rời đi, hắn mới lên tiếng:
"Đây là bí mật của Thủy gia, ta cũng không tiện nói gì, hai người cứ chú ý một chút, tránh nhầm lẫn..."
___________
Đường phố ồn ào náo nhiệt, xung quanh vang lên tiếng rao hàng không ngừng, bên góc đường một thiếu niên co người ngồi đó, hắn quần áo cũ nát rách rưới, làn da vàng vọt xanh xao, còn có chút khô nứt.
Hắn mặt mũi lấm lem, đầu cúi thấp, không rõ dung mạo.
Bỗng nhiên, trên đường xuất hiện một đám thanh niên trẻ tuổi, bọn họ đều mặc cẩm phục quý giá, hẳn đều là thế gia công tử.
Đám thanh niên cười cười nói nói, thỉnh thoảng phá phách bình dân buôn bán xung quanh.
"Di?"
Bỗng một thiếu niên mập mạp dẫn đầu kêu lên một tiếng, tựa như phát hiện điều gì thú vị, hắn cười ngặt nghẽo, bước đến chỗ thiếu niên bẩn hề hề ngồi trong góc đường.
Người ngồi trên đất cũng phát hiện, muốn đứng dậy rời đi, nhưng bị thiếu niên kia đẩy một cái, ngồi lại chỗ cũ.
"Tiểu quỷ, mấy ngày nay không thấy a!"
"..."
Thiếu niên kia không trả lời hắn, Thiếu niên mập mạp giận quá hóa giận, không khách khí đạp lên người hắn, hắn muốn gượng đứng lên, vẫn không đủ sức, cuối cùng không phản kháng nữa.
Người qua đường cũng không quản, chỉ nhìn một cái lại thu hồi ánh mắt, dường như đã quen với chuyện này.
"Không trả lời?"
Thiếu niên mập mạp nâng cao giọng, sau đó hừ một tiếng, đối người phía sau hắn nói:
"Lên, cho hắn một trận!"
Đám người nhào lên tay đấm chân đá, thiếu niên trên đất một bộ cam chịu.
Kì thật đám thiếu niên này ở Đế Đô cũng không phải lợi hại gì, chỉ là một đám hoàn khố công tử tụ tập chơi cùng nhau, thực lực đều thấp, cao nhất chính là thiếu niên mập mạp kia, Sơ Linh Cảnh hậu kì. Hắn là con trai út của Ninh Hầu phủ Ninh Hạo, được lão hầu phủ sủng ái vô cùng, người trong nhà cũng che chở hắn, người nhà hắn mặc hắn bên ngoài làm loạn, chỉ thu thập cục diện, người bên ngoài ngại Ninh hầu phủ mặt mũi, cũng không dám làm lớn chuyện.
Mặc dù thiên phú không ra sao, nhưng hầu như đều là con cháu thế gia, cũng không ai dám lên tiếng chỉ trích.
Đúng lúc này, một viên đá không biết từ đâu bay đến, cốp một tiếng đánh vào đầu Ninh Hạo.
Hắn xiêu vẹo lùi về sau, người phía sau đỡ lấy hắn. Ninh Hạo đưa tay che lại trán, tức giận rống lên:
"Ai!? Dám ném đá tiểu gia!!"
Lại một viên đá không khách khí đánh thẳng vào mặt hắn. Ninh Hạo cùng đồng bọn đều đồng thời ngã xuống
"Cút."
Thanh âm trong trẻo lãnh đạm vang lên, Ninh Hạo nương theo thanh âm nhìn lại, thiếu nữ lười biếng ngồi trên tường vây, một chân buông thõng xuống, một tay chống lên chân, màu lam y tinh xảo theo động tác của nàng đông đưa, dung nhan tuyệt diễm, giữa thiên địa nàng tựa như cửu thiên Huyền nữ giáng xuống nhân gian, cao thượng không thể nhún nhàm.
Ba ngàn tóc đen theo gió phất lên, tung bay trên không, tăng thêm vài phần lười nhát tùy ý.
Đám thiếu niên ngơ ngẩn, nhưng khi ánh mắt chạm đến đôi mắt của nàng, hàn ý xong thẳng lên não, lập tức thanh tỉnh.
"Ngươi là ai!? Dám xen vào chuyện của ta!?"
Ninh Hạo bị thương nên phản ứng đầu tiên, chỉ vào Lam Nguyệt mắng.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, đột nhiên một viên đá lại đánh tới, lần này như cũ đánh vào mặt, Ninh Hạo ầm một tiếng nằm trên mặt đất, bên má sưng vù lên, đủ thấy lực đạo mạnh cỡ nào.
"Ngươi to gan!....aa"
Đám người vừa muốn rống giận, lập tức những hòn đá lần nữa đánh tới, câu nói chưa dứt đã bị đánh đến oa oa kêu lên.
"Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng a! Ta sai rồi...!!!"
Ninh Hạo phản ứng lại kêu lên, hắn làm tiểu bá vương ở Đế Đô đã lâu, tất nhiên biết kẻ nào không thể chọc, kẻ yếu cũng có cái khôn của kẻ yếu, hắn không làm gì được nhưng có thể để người nhà hắn ra!
"Nữ hiệp bớt giận, chúng ta không dám nữa!"
Đám thiếu niên còn lại cũng nhao nhao phụ họa theo.
Lam Nguyệt không lên tiếng, nhưng đá đã không còn đánh xuống, chứng tỏ nàng bỏ qua.
Mấy thiếu niên nơm nớp lo sợ nhìn nàng, ở thì không được mà đi cũng không xong.
Lam Nguyệt thấy bọn họ đực mặt ra thì nhíu mày, cất tiếng:
"Muốn ta giúp các ngươi cút?"
"Không dám! Không dám! Chúng ta cút! Sẽ cút!"
Đám thiếu niên hoảng hồn, vội vừa chạy vừa kêu lên, chỉ chóc lát đã đi hết, không gian khôi phục yên tĩnh.
Đám thiếu niên đi xa, Lam Nguyệt từ trên tường vây nhảy xuống,đi đến trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên bị thương không nhẹ, hắn nhắm mắt nằm trên mặt đất không rên một tiếng, cũng không nhìn Lam Nguyệt.
"Tiểu đệ đệ, ngươi tựa hồ càng ngày càng túng rồi?"
Lam Nguyệt cười nhẹ, tựa hồ rất có hứng thú xoa cằm, giọng điệu hiếm thấy có chút ngả ngớn hỏi
Thiếu niên nghe giọng điệu này, tựa hồ cũng rốt cuộc có phản ứng. Mí mắt giật giật, hắn mở mắt ngẩng đầu lại, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm nàng, bên trong đôi mắt thị huyết kia vẫn trước sau không mang theo bất kì tâm tình nào.
"Là ngươi."
Thật lâu sau, thiếu niên mới chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn, không nghe được thanh âm trong trẻo của thiếu niên nữa. Hắn lời vừa ra không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Lam Nguyệt cũng có chút giật mình, dung mạo nàng biến hoá không nhỏ, hắn vậy mà liền nhận ra nàng rồi? Nàng và hắn cũng không thân nha??
Nghĩ đến đây, Lam Nguyệt có chút tò mò hỏi:
"Ngươi như thế nào nhận ra ta?"
Thiếu niên không đáp, chỉ lẳng lặng từ trên đất ngồi dậy.
Lam Nguyệt cũng không để ý, tiến đến, đem một viên màu đỏ đan dược bỏ vào miệng hắn.
Thiếu niên nhìn nàng chằm chằm, huyết mâu tựa hồ nhiễm lên một tầng ánh sáng.
Đan dược cao cấp vào miệng liền hoá, liền tính hắn muốn từ chối cũng không thể. Nha đầu này, mới hơn một tháng không gặp, như thế nào từ tiểu nha đầu gầy gò ốm yếu chỉ có phế phẩm cấp thấp đan dược, hiện tại lại có đan dược cấp bậc cao như vậy rồi?
Lam Nguyệt đỡ hắn ngồi dậy, nhìn trên người hắn vết thương lấy tốc độ có thể thấy được khôi phục.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhìn nàng chằm chằm không nói lời nào.
Lam Nguyệt cũng không thấy có gì không thoải mái, tự nhiên, nàng bị người khác đánh giá cũng không phải lần đầu. Chợt nhớ đến cái gì, mở miệng hỏi:
"Ngươi tên gì?"
Thiếu niên thật lâu mới mở miệng.
"Ngươi hỏi làm gì?"
Ta cũng không thể như những người kia gọi ngươi tiểu quỷ rồi tạp chủng nha? Chẳng lẽ ngươi thích như vậy?"
Lam Nguyệt lẽ thẳng khí thừng nói, sao lại thêm một câu trêu đùa.
Thiếu niên trầm mặc, rất lâu lại nói:
"Tùy ngươi".
Lam Nguyệt: "..."
"Ngươi không phải không có tên đi?"
Thiếu niên: "..."
"Vậy ta đặt tên cho ngươi? Như thế nào?"
Lam Nguyệt hưng phấn nói, xong lại lâm vào trầm tư, cũng không chờ chính chủ trả lời.
Thiếu niên: "..."
Hắn còn chưa đồng ý đâu! Nàng nghĩ cái gì a!!
"Ta không..."
Thiếu niên còn chưa kịp từ chối, đã bị Lam Nguyệt ngắt lời:
"Bắc Minh! Liền gọi ngươi Bắc Minh đi!!"
Nàng cũng không hiểu sao, đột nhiên nghĩ ra cái tên này, cũng không phải nó có gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy cái tên này có vẻ hợp với hắn.
Thiếu niên sững sờ, hắn hoàn toàn quên mất lời bản thân muốn nói.
Bắc...Minh....sao?
"Bắc Minh, từ nay về sau đây là tên của ngươi."
"Từ hôm nay, ngươi là đồ đệ duy nhất của bản tôn..."
Ký ức mơ hồ xẹt qua, Bắc Minh đưa hai tay lên ôm đầu, ký ức kia mơ hồ không rõ, nhưng lại đem lại cho hắn cảm giác quen thuộc không thể tả. Hắn không chắc lắm, nhưng tựa hồ trước đây có người đã đặt tên cho hắn. Càng muốn nhớ lại, đầu hắn càng đau, cái gì cũng đều mơ hồ quen thuộc.
"Tốt! Bắc Minh! Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Minh đi! Vẫn chưa giới thiệu, ta... Tiểu Minh? Ngươi làm sao vậy.
Lam Nguyệt gật gật đầu nói, lúc này xoay người nhìn lại, rốt cuộc phát hiện thiếu niên đau đớn ôm đầu. Nàng ngồi xuống cạnh hắn, đem linh lực truyền cho hắn.
Kỳ thực nàng cũng không biết hắn bị như thế nào, nhưng truyền linh lực chính là biện pháp tốt nhất.
Lát sau, cơ thể Bắc Minh thả lỏng dần, tựa hồ không còn đau như vậy nữa. Hắn lúc này ngẩng đầu, ánh mắt thị huyết sâu kín nhìn nàng.
"Như thế nào? Ngươi làm sao vậy?"
Lam Nguyệt thấy ánh mắt này của hắn, không khỏi có chút khó hiểu.
Hắn gạt tay nàng ra, rũ mắt, lạnh nhạt trả lời:
"Không có gì."
Thấy hắn không có ý định nói, Lam Nguyệt cũng không tiện hỏi thêm cái gì, nàng chuyển đề tài.
"Phượng Lam Nguyệt, tên của ta."
Thanh âm mang theo chút nhẹ nhàng ấm áp, Bắc Minh ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mắt vô cùng chói mắt, nàng giống như ánh dương, thứ vừa khiến người ta căm ghét, nhưng rồi lại khao khát.
Phượng Lam Nguyệt, cái tên này, ta nhớ kỹ.
_______
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.