Lúc Lam Nguyệt tỉnh lại, liền phát hiện bản thân đang tựa vào một gốc cây. Trên người đắp một chiếc chăn màu tím nhạt.
Nàng hơi xoa đầu, phát hiện bản thân thế nhưng lại đổi một bộ y phục.
Áo bào tuyết trắng tinh mỹ, hai tay áo rộng lớn đem tay nàng che đến kính kẽ.
Nàng từ dưới đất đứng lên, tay sờ lên chiếc chăn, Lam Nguyệt không khỏi cảm khái, thật mềm mại.
Lam Nguyệt nhìn xung quanh, ngoài bản thân, cũng không có người khác.
Kì lạ, nàng như thế nào ra ngoài rồi? Những người khác đâu?
Lam Nguyệt liên hệ Phượng linh giới, hỏi Quân Vô Nhai.
"Bản tôn chỉ có thể được ngươi chấp thuận thông qua ngươi nhìn thấy để nhìn thấy bên ngoài, ngươi không nhìn thấy, bản tôn như thế nào nhìn rõ?"
Lam Nguyệt chỉ có thể từ bỏ. Nàng lấy chăn bỏ vào linh giới, sau đó rời đi.
Bỏ đi, bí cảnh này hẳn là cũng sắp kết thúc, nàng và bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này sẽ không lại gặp mặt.
Lam Nguyệt không biết, nàng rời đi sau, Huyền Tịch trở về, trên tay lại mang theo một ít trái cây. Nếu là người có hiểu biết, chỉ cần liếc mắt một chút liền có thể biết, trái cây này không phải trái cây bình thường, mà chính là linh quả!
Là Linh quả! Ở Huyền Linh đại lục, Linh quả là tuyệt vô cận hữu! Vô cùng trân quý! Mỗi gốc cây linh quả, nhiều nhất liền kết ba quả. Huyền Linh đại lục, linh khí không thể xem là nồng đậm, vì vậy linh thụ muốn kết linh quả cũng phải hơn ngàn năm. Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-ton-cuu-thien-khuynh-thanh-tuyet-sac-linh-tran-su/1197713/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.