Đêm hôm đó tâm trạng Hạ An như rơi xuống đáy cốc. Nằm trên giường cứ để cho nước mắt tuôn rơi, cô tự nói với lòng cô sẽ khóc vì người đàn ông đó hết hôm nay thôi. 
Đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, cô cảm giác màn đêm ngoài kia càng lúc càng lạnh, ngay cả ánh trăng sáng cũng lạnh đến tâm can. 
Hôm sau Hạ An thức dậy rất sớm, nhưng cô không dám xuống nhà vì sợ chạm mặt anh cho đến khi nghe Hạ Tâm gõ cửa gọi cô xuống ăn sáng và nói với cô Phương Hàn đã về từ lúc sáng sớm rồi. 
Sau khi ăn sáng xong, Hạ An biết bây giờ anh đang ở công ty nên cô đón taxi về Phương gia lấy đồ dùng và áo quần của mình. 
Phùng quản gia phát lương tháng vừa rồi cho cô, Hạ An nhận lấy, cám ơn ông trong thời gian vừa qua đã đối xử tốt với cô, sau đó kéo hành lý đi ra ngoài. 
Giản Đình trên phòng đứng nhìn qua cửa sổ thấy Hạ An xách hành lý lên taxi rời đi, cô mới thấy yên tâm. Hạ An biết điều rời khỏi như thế, coi như cô cũng cởi bỏ được vướng mắc trong lòng, từ nay sẽ không còn ai tranh giành Phương Hàn của cô nữa. 
Đến tối Phương Hàn mang tâm trạng mệt mỏi về đến nhà thì nghe Phùng quản gia báo Hạ An về lấy đồ đi rồi. Anh thở dài nhìn xung quanh căn nhà tuy có nhiều người nhưng anh cảm thấy lạnh lẽo đến lạ thường. 
Tốt lắm! 
Cuối cùng người cũng đi rồi, kết thúc thật rồi, anh và Hạ An sẽ không bao giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tien-sinh-cho-ngay-anh-nhan-ra-em/251218/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.