Sau khi trở về phòng, Phương Hàn nằm dài trên giường. Nhớ đến lời nói của Hạ An , cô nói rất đúng, nếu đứa bé đó không phải con anh thì lấy cớ gì anh bắt cô phá bỏ. 
Càng nghĩ anh càng nhức đầu không thôi, thật ra cô ta đã bỏ bùa mê gì mà khiến anh không thể kiềm chế được những suy nghĩ và hành động của mình. 
Hạ An bị anh dằn vặt, xúc phạm cả buổi tối, cô cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cô lên giường cuộn mình vào trong chăn, cô không muốn nghĩ đến những lời lẽ vô tình xúc phạm của anh nữa. 
Nhưng nước mắt của cô không kiềm chế được rơi xuống thấm lên mặt gối mềm mại. 
Thì ra trong mắt anh, cô không đáng một đồng, rẻ mạt đến như thế. Cuối cùng Hạ An không đến bệnh viện nữa, đứa con này là của cô, thuộc về một mình cô, vì sao cô phải vì một người vô tình như anh mà phá bỏ con. 
Ngày mai cô sẽ về nhà cũ, đặt biển bán nhà lấy tiền trả hết nợ cho anh. Cô muốn rời khỏi đây, nơi này không thuộc về cô, ở đây chỉ trút thêm nhục nhã từ anh. Nghĩ thế tâm trạng Hạ An mới tốt lên được một chút. 
Hôm sau Hạ An về căn nhà cũ đặt biển bán nhà. Tưởng Xuyên nhìn thấy cô rất vui vẻ. 
"Hạ An ... em định bán nhà sao?" 
Hạ An nhìn anh rồi nở nụ cười nhạt gật đầu. 
"Em đang cần tiền sao? Hay bán nhà muốn đi nơi khác?" 
Hạ An không muốn nói chuyện riêng tư của mình cho ai biết, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tien-sinh-cho-ngay-anh-nhan-ra-em/251203/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.