Chỉ còn lại một mình cô trong phòng toilet, Hạ An thấy lòng cô thật lạnh lẽo, chua xót, nước mắt không hẹn mà thi nhau rơi xuống. Cô muốn đứng dậy nhưng hai chân cô không còn chút sức lực nào, cô ráng chống đỡ ngồi dậy để lau mình mặc đồ vào, dù áo bị anh xé rách một chút nhưng cô vẫn còn áo khoác có thể mặc được. 
Hạ An cứ nghĩ lần đầu tiên của cô sẽ cùng người cô yêu, sẽ vô cùng ngọt ngào trong một không gian lãng mạn, nếu không cũng phải trong một căn phòng sạch sẽ... vậy mà... Nhìn lại mình bây giờ, nhếch nhác giống như một con búp bê bằng vải bị rách, vô cùng khó coi. 
Trước mặt người đàn ông đó, Hạ An , đến sự tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn. 
Phương Hàn đưa Hạ An về đến Phương gia. 
“Quản gia đâu rồi”, anh quát to. 
Phùng quản gia đi ra: “Thiếu gia... có chuyện gì vậy?” 
Phương Hàn ánh mắt sắc bén, đưa tay chỉ về phía Hạ An đang đứng đó: "Từ nay ông giao thêm việc cho cô ta làm, đừng để cô ta rảnh rỗi ra ngoài nữa". 
“Dạ... tôi biết rồi”. 
Nói rồi anh liếc nhìn Hạ An một cái rồi đi ra ngoài lái xe rời đi. 
Hạ An về đến phòng, mệt mỏi, ấm ức. Cô ngồi xuống vùi mặt vào giữa hai chân bật khóc nức nở thành tiếng. 
Đến tối Phương Hàn đang ở sân bay chuẩn bị ra nước ngoài công tác, nhớ lại hôm nay lúc làm chuyện đó với Hạ An , anh không có mang bao hay dùng biện pháp nào, anh cầm máy gọi điện cho cho quản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tien-sinh-cho-ngay-anh-nhan-ra-em/251201/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.