Chương trước
Chương sau
Nguyệt Ninh sợ hãi mà nhìn Nhạc mẫu sau đó rụt cổ nói khẽ: "Ta...Ta ký tên ở đấy...Thế nhưng, Là...là mẹ bắt ép ta ký vào. Bà ấy nói...Nếu như ta không ký thì sẽ đánh ta, đuổi ta ra khỏi nhà"

Hệ thống 0002: Kí chủ, nảy giờ ngài diễn hơi nhiều rồi đấy! Nhưng mà vui, nó rất thích!!!

Nhạc mẫu tức giận mà nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ninh, bà ta mắng:"Ngươi là đồ bạch nhãn lang, đừng có ngậm máu phun người. Cái loại như ngươi, từ khi sinh ra đã không tốt lành gì.Đáng lẽ ta không nên sinh ngươi ra, để cho bây giờ ngươi hãm hại cả nhà ta."

Nhạc mẫu tức điên, bà ta lao tiến tới phía Nguyệt Ninh muốn đánh nàng. Nhưng đã bị cảnh sát ngăn lại kịp thời, vì thế bà ta chỉ có thể trừng mắt mà nhìn Nguyệt Ninh.

Nguyệt Ninh nhắm chặt mắt, tựa hồ như từ lâu đã bị bà ta đánh nên đã trở thành thói quen. Nàng cơ thể run nhẹ nhưng không dám cử động.

Cảnh sát nhìn nàng sau đó liền nhận ra rằng cô gái này thường xuyên bị ngược đãi, bị bạo lực gia đình.

Nhạc mẫu hung hăng mà la to:" Nàng ta quyên thận cho chị gái là lẽ đương nhiên! Cùng là chị em với nhau, hi sinh một chút thì có sao đâu? Với lại nàng ta tự nguyện ký tên!"

Cảnh sát nhíu mày, cho dù chị em ruột thì cũng không có nghĩa vụ hiến nguyên cả cái thận, còn chữ 'Lẽ đương nhiên' là như thế nào? Chẳng lẽ bà ta cho rằng bổn phận của cô gái này là giao thận cho tỷ tỷ của mình hay sao??

Nhạc mẫu áy náy mà nhìn cảnh sát:"Đồng chí cảnh sát, chuyện này chắc có sai lầm gì đó. Con gái của tôi không hiểu chuyện, lần này nó gâu phiền phức cho ngài rồi. Thật xin lỗi, nhưng viẹc này đến đây thôi"

Cảnh sát cau mày: "Nhạc phu nhân, chúng tôi đã nhận được sự ủy thác từ Nhạc tiểu thư, vì thế chúng tôi có trách nhiệm điều tra chân tướng thật của sự việc này, xin phu nhân hợp tác cùng chúng tôi điều tra"

Nhạc mẫu thân: "Cứ như vậy đi, ngài thử nhìn lại xem bản hợp đồng có sai sót hay không?."

"Ta chắc chắn rằng, đây là chữ ký do con gái ta tự ký, văn bản là do con gái ta chính tay viết ra"

Nguyệt Ninh ấp úng nữa ngày mới nói ra một câu, nàng dường như rất sợ hãi: "Ta....Văn bản đó...Không phải do ta viết".

Nhạc mẫu thân phẫn nộ mà nhìn Nguyệt Ninh, bà ta mắng: "Ngươi làm loạn đủ chưa? Có phải ngươi muốn hủy hoại cái gia đình này không hả? Nếu biết như thế ta đã không sinh ra ngươi, loại người như ngươi không nên sống".

Bà ta vốn không ưa đứa con gái này, hiện tại vô cùng căm ghét nàng, từ nay về sau Nhạc gia không có đứa con này.



Cảnh sát nghe được câu nói kia thì liền khuyên nhủ: "Nhạc phu nhân, Nhạc tiểu thư hiện tại còn đang dưỡng bệnh, ngài hãy thông cảm cho nàng một chút, chuyện đâu còn có đấy. Hai người đều là mẹ con, thông cảm cho nhau một chút thì ổn hơn"

Cảnh sát cau mày, có người mẹ nào lại mắng chửi con của mình thậm tệ như thế không? Hắn nghi ngờ bọn họ không phải mẹ con ruột.

Cảnh sát nghĩ nghĩ một chút, nếu như văn bản này cùng với cái chữ ký kia không phải của cô gái này, thì hắn không thể tưởng tượng nổi hành động của Nhạc phụ nhân là đáng sợ đến mức nào.

Cảnh sát xoay người nhìn Nguyệt Ninh một chút,sau đó mới nói: "Vậy thì chúng ta thử giám định chữ viết là biết, Nhạc tiểu thư ngài có thể viết hay không?"

Nguyệt Ninh gật gật đầu: "Có thể ạ"

Cảnh sát vẫy tay gọi một y tá bên cạnh: "Được, phiền cô giúp chúng tôi đem giấy bút lại đây. Bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu giám định"

Nhạc Dao Dao ngồi đợi tại phòng bệnh một lúc lâu, nàng ta sợ rằng mẹ Nhạc ở bên kia có chuyện gì nên bây giờ vẫn chưa quay về.

Đến khi Tần Trạch bước đến phòng bệnh lần thứ hai thì nàng mới khẽ nói:"A Trạch, ngươi đến xem thử vì sao mẹ ta vẫn chưa về, ta rất lo lắng cho bà ấy"

Tần Trạch cười lạnh:"Nhạc Dao Dao, loại người như ngươi cũng biết lo lắng cho người khác sao?"

Nhạc Dao Dao khóe mắt cay cay :"Tại sao ngươi lại có thể nói những lời cay nghiệt như thế? Đó là mẹ của ta! Ta đương nhiên là lo lắng rồi"

Tần Trạch: "Cay nghiệt ư? Nhạc Dao Dao, đến cả em gái của mình ngươi còn tính kế, mẹ ruột thì sao chứ? Sớm muộn gì ngươi cũng lại tiếp tục mà thôi"

Tần Trạch lạnh lùng mà nói, ánh mắt hắn vô cùng đau khổ: "Loại người như ngươi không biết thế nào là yêu, thế nào là lo lắng. Vì thế đừng mở miệng ra là nói những câu như vậy, ngươi khiến ta cảm thấy rất ghê tởm"

Nhạc Dao Dao lộp bộp rơi nước mắt, nàng ta cắn môi mà không nói nên lời. Vì sao hắn lại đối xử với nàng như thế? Vốn dĩ bọn họ đang rất hạnh phúc cơ mà? Nàng chỉ là lỡ sai một lần mà thôi...Hắn vì Nhạc Linh Nhi oan ức mà tàn nhẫn với nàng như thế sao?

Đúng! Chắc chắn là tại Nhạc Linh Nhi, nếu lhông có cô ta thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nhỉ? Nếu không có cô ta, A Trạch sẽ không đối xử với nàng như thế, nàng cũng sẽ không đau khổ như bây giờ! Nhạc Linh Nhi, tất cả là tại mày!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.