Chương trước
Chương sau
Nguyệt Ninh thở dài một cái, sau đó xoa xoa trái tim nhỏ bé của mình. Tiếp theo, nàng liền ngồi xem tuyến tình cảm của nam nữ chính.

Nhạc Dao Dao thân thể mệt mỏi, nàng từ trên lầu bước xuống. Đau đớn khiến cho đôi chân nàng run rẩy, nhưng vẫn cố đi xuống lầu.

Dạo gần đây, nàng gầy hơn một chút, ngủ cũng không ngon, cơ thể vô cùng suy nhược.

Nguyệt Ninh nhìn qua màn hình, thấy đôi mắt kia hồng hồng, sưng lên. Có vẻ như nàng ta đã khóc, nước mắt thấm ướt con ngươi, nhìn có vẻ thuần tịnh, nhu nhược động lòng người.

Nhạc Dao Dao bước xuống, nàng dự định đi lấy chút đá để lăn mắt, nàng khóc quá nhiều, khiến đôi mắt rất đau.

Vừa xuống dưới, nhìn thấy Tần Trạch đang từ từ tiến lại gần, Nhạc Dao Dao theo bản năng lùi lại một bước, gương mặt tái xanh.

Nhạc Dao Dao xoay người, nàng muốn chạy trở về phòng, nhưng chưa kịp chạy đi, nàng đã nghe được âm thanh từ đằng sau.

Tần Trạch nhàn nhạt: "Đứng lại đó cho ta"

Tần Trạch có chút không vui, vừa thấy hắn đã chạy là ý gì? Hắn đáng sợ như vậy hay sao? Hay là nàng ấy không muốn nhìn mặt hắn?

Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, khiến cho Nhạc Dao Dao sợ hãi, nàng ta nhớ đến những ngày gần đây, khẽ run rẩy một chút.

Nhạc Dao Dao cắn môi, ngoan ngoãn đứng lại: "Có chuyện gì?"

Tần Trạch lạnh nhạt nói: "Xoay mặt lại đây" Nếu nàng ta đã không muốn nhìn, thì hắn nhất định phải ép nàng ta nhìn hắn!

Nhạc Dao Dao đứng im không nhúc nhích, không muốn quay người lại, nàng không muốn nhìn thấy gương mặt của hắn, chỉ muốn rời khỏi đây.



Vì sao hắn lại trở nên như vậy? Lúc trước hắn rất yêu nàng, đối xử với nàng rất tốt. Đến khi nàng ở bệnh viện kia, thái độ của hắn bắt đầu không tốt, thường xuyên làm khó dễ nàng.

Nhưng, sau khi ra khỏi trại giam, hắn giống như một người khác, không còn là Tần Trạch mà nàng biết. Hắn ép bức nàng, nhốt nàng, nhưng nàng vẫn không kìm lòng được, vẫn yêu hắn.

Ngay lúc Nhạc Dao Dao ủy khuất, chiếc cổ của nàng đã bị Tần Trạch bóp lấy, giọng nói lạnh lùng: "Ta nói ngươi không nghe hay sao?"

Có phải nàng ta đang nghĩ đến tên nam nhân kia? Ha, đã leo là người của hắn còn dám mơ tưởng đến người đàn ông khác trước mặt hắn! Không thể tha thứ!

Nhạc Dao Dao hoảng hốt, nàng mím chặt môi, cố gắng không khóc, nhưng nước mắt cứ lộp bộp rơi xuống.

Tần Trạch siết chặt cổ thêm một chút, gào lên: "Nói mau!"

Nhạc Dao Dao thân thể run rẩy, nàng ta nói: "Nghe được"

Hắn buông ra cổ Nhạc Dao Dao, sau đó khẽ cười lạnh: "Không muốn nhìn thấy tôi? Thế nên giả vờ?"

Nhạc Dao Dao im lặng không nói, nàng ta không muốn gặp hắn, muốn thoát khỏi nơi này, chạy càng xa càng tốt.

Tần Trạch cười lạnh, hắn giọng nói có chút lạnh lẽo đến thấu xương: "Dạo gần đây, tôi đối xử với cô quá tốt, vì thế nên cô xem trời bằng vung?"

Nhạc Dao Dao lắp bắp nói: "Không... Không có" Nàng không dám, hắn ta thật sự rất đáng sợ, không hề giống A Trạch lúc trước...

Tần Trạch cười cười: "Cô có muốn tôi kêu người giết Tống Thanh Thanh hay không?"

Nhìn nàng ngơ ngác, hắn còn kiên nhẫn giải thích thêm: "Bởi vì cô không nghe lời, tôi không vui, vì thế nên tôi trút giận lên bà ta"



Nhạc Dao Dao vẫn ngây ngốc một lúc, sau đó mới hiểu ra. Tống Thanh Thanh chính là mẹ của nàng! Nhạc mẫu thân!

Gương mặt nàng có vẻ như không thể tin nổi mà nhìn hắn: "Tần Trạch, anh điên rồi!"

Vì sao hắn lại muốn giết mẹ nàng? Bà ấy đã phạm phải sai lầm gì sao? Hay đơn giản là hắn muốn trút giận lên Nhạc mẫu và nàng?

Tần Trạch nhìn Nhạc Dao Dao thật lâu, khiến cho nàng ta sợ hãi, tựa như mổit con dã thú đanh chuẩn bị săn con mồi nào đó.

Tần Trạch giọng nói có chút điên cuồng: "Điên sao? Nhạc Dao Dao, cô vốn dĩ không biết bà ta đã làm chuyện vô sỉ như thế nào!"

Nghĩ nghĩ, hắn lại nở nụ cười trào phúng: "A, cô cùng mẹ mình giống nhau như đúc, đều là hồ ly tinh cướp đoạt chồng người khác. Vì thế làm sao mà hiểu được?"

Nhạc Dao Dao lắp bắp nói: "Tôi...Tôi không có!". Vốn dĩ đây là vị trí của nàng, nàng giành lại nó là không hề sai! Thế nhưng, sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?

Nhạc Dao Dao nhẹ giọng hỏi, giọng nói của nàng có vẻ sợ hãi: "Mẹ của tôi...Bà ấy đã làm gì sao?"

Tần Trạch cười lạnh, ánh mắt của hắn âm trầm mà nhìn Nhạc Dao Dao: "Ha, bà ta làm tiểu tam, giật chồng người khác, sau đó còn lên mặt uy hiếp bà ấy, nghênh ngang ngông cuồng mà ra kế hoạch giết chết bà ấy!"

"Ngươi biết chuyện gì không? Mẹ ngươi hại chết mẹ ta! Chính là bà ta ra tay giết chết mẹ tôi!"

Hại chết mẹ hắn, sau đó liền cưới người khác, không hề có một chút thương tâm, hay hối hận nào!

Nhạc Dao Dao khó hiểu, mẹ đã... Hại chết Tần phu nhân? Tiểu tam? Tại sao nàng chưa từng nghe thấy chuyện này? Có phải hắn đang nói đùa, mục đích là để hành hạ nàng?

Nhạc Dao Dao hoảng hốt, nhìn Tần Trạch. Nàng tựa như không thể tin nổi lời hắn nói, thế nhưng nhìn vào ánh mắt âm trầm đoan độc kia, nàng đã hiểu ra... Đó là sự thật
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.