Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau. Trong phòng khách nhỏ.

"Y Ngạo, chúng ta hôm nay đi đâu a? Dù sao thì một tháng nữa mới tới ngày di tích viễn cổ mở ra, một tháng này chúng ta làm gì a?" Phượng Vô Quân một bên cầm điểm tâm tinh xảo ăn, một bên bày ra vẻ mặt nhàm chán nói.

Bọn họ đã nghe ngóng được di tích viễn cổ một tháng nữa mới mở ra, hơn nữa theo nhận định của Phong Ngân, chủ nhân di tích này chắc chắc đã đạt đến Đại Thành Cảnh. Cho nên bọn họ hiện đang ở tại phía hậu viện của Cẩm Tú Lâu. Liên Y đã thuê một sân nhỏ cho năm người. Ở đây cũng có khá nhiều người đến ở, đều giống bọn họ là chờ di tích mở ra. Hơn nữa người đến ở đều phi phú tức quý, thực lực không thể khinh thường. Tất nhiên là không có ai đạt được thực lực như mấy người Phong Ngân nhưng mà có một nhóm có cao thủ đạt Huyền quân, còn Huyền Vương thì rất nhiều. Quan trọng là hai người ở phòng chữa thiên thứ nhất kia cũng ở đây, ngay sân bên cạnh.

"Chúng ta đến nơi bán đấu giá. Ta nghe nói nơi đó hôm nay có buổi đấu giá mấy dược liệu quý gia." Liên Y thong thả nói.

" vậy đi thôi, còn chờ gì nữa." Chỉ cần là đi chơi còn với Phượng Vô Quân thì đi đâu cũng được.

Khẽ cười một tiếng, sao nàng không phát hiện ra tên này thì ra lại thiếu kiên nhẫn như vậy nhỉ. Truyền âm cho ba người Phong Ngân, bọn họ vẫn đang tu luyện trong phòng, không có như tên này thích náo loạn.

"Y Ngạo, chúng ta đi đâu?" rất nhanh giọng nói dịu dàng của Minh Nguyệt truyền đến. Một thân tử y thanh khiết làm cho nàng vừa dịu dàng xinh đẹp, vừa cao quý, ân, tỷ phu có phúc.

"Tỷ, tỷ phu, chúng ta đến nơi đấu giá, có mấy dược liệu quý hiếm xuất hiện." khẽ chào hai người Minh Nguyệt cùng Mặc Ly Thần Phong, Liên Y khẽ nói.

"Phong Ngân không đi?" Mặc Ly Thần Phong nhướng mày hỏi.

"Đi thôi." Liên Y chưa kịp trả lời thì một tiếng nói lạnh lùng đã vang lên. Ngoài cửa một bóng dáng cao ngất, vĩnh viễn là một thân nguyệt nha trường bào, mái tóc màu bạch kim chỉ hơi cố định bằng một cây bạch ngọc trâm, đôi mắt hổ phách thâm thúy, hắn chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta hít thở không thông. Khí thế đế vương trên người hắn dù có che dấu cũng che dấu không được.

___________________

Hỏa Dực thành. Thụy Minh Đường.

Hôm qua, khi hỏi tiểu nhị về nơi bán đấu giá, hắn nói là Thụy Minh Đường đã làm Liên Y nghi ngờ, có nơi trùng tên như vậy? Nhưng hôm nay nhìn kiến trúc nơi này nàng khẳng định không phải trùng tên mà nơi này cùng Thụy Minh Đường tại Thanh Vân thành là một. Có điều nơi này lớn hơn rất nhiều tại Thanh Vân thành.

"Khách quan, ngài có thiệp mời hay không ?" tiểu nhị phục vụ đón khách nhìn nhóm người Liên Y, cung kính hỏi.

"Thiệp mời ? Không có." Phượng Vô Quân nhíu mày.

Mấy người bên cạnh nghe lời nói của Phượng Vô Quân thì bĩu môi khinh thường. Nhìn bọn họ một thân khí chất như vậy, thế mà không có thiệp mời của Thụy Minh Đường ? Không phải là đám nhà quê giả danh quý tộc chứ ? Có ai không biết Thụy Minh Đường là nơi buôn bán đan dược lớn nhất La Thiên Quốc. Bất kì quý tộc nào cũng đều có thiệp mời của Thụy Minh Đường khi có bán đấu giá, trừ khi ngươi chưa bao giờ làm giao dịch cùng Thụy Minh Đường.

"Này, vậy các vị không thể vào trong. . ."

"Một đám quê mùa, tránh ra cho bổn tiểu thư." một giọng nói chanh chua vang lên cắt ngang lời tiểu nhị.

Người xung quanh dạt ra, một thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc hoa lệ khoảng mười lăm mười sáu tuổi đi tới, phía sau nàng ta là một đám công tử ca, a dua, nịnh hót. Thiếu nữ ngang ngược, mắt cao hơn đầu giơ ra tấm thiệp mời lắc lắc trước mặt tên tiểu nhị.

"Tô tiểu thư, ngài tới rồi. Phong chữ Địa thứ năm là của ngài." phải, tấm thiệp của nàng ta là hồng thiệp, thiệp mời phòng chữ Địa.

Nàng ta kiêu ngạo ngẩng đầu, liếc nhìn "nhóm người nhà quê", không nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng ta liền hút một ngụm khí, tại sao trên đời lại có nhiều nam nhân tuấn mĩ như vậy? Nhưng nàng ta rất nhanh nhìn thấy Minh Nguyệt đang đứng giữa bốn người, trong mắt nàng ta liền hiện lên đố kị, cùng ghen ghét. Nàng ta luôn tự nhận xinh đẹp, thiên phú tu luyện không ai bằng, thân phận cao quý - là đích thứ nữ của Tô gia - gia tộc lớn nhất Hỏa Dực thành, tỷ tỷ nàng ta còn lại đương kim hoàng hậu. Vậy mà nữ nhân mặc tử y kia lại vô cùng xinh đẹp, dáng người hoàn mĩ, phong hoa tuyệt đại, tử y làm nàng ta càng thêm cao quý, còn cao quý hơn cả tỷ tỷ hoàng hậu của nàng. Nhất là nàng ta lại đứng chung với nhiều nan nhân tuấn mĩ như vậy, thậm chí sánh ngang với cả Viêm ca ca.

"Mấy vị công tử này, chắc từ xa tới, nếu không có thiệp mời thì có thể đi cùng ta." Rất nhanh che dấu vẻ ghen tị, nàng ta bày ra tư thái tự cho là hào phóng đoan trang nói. Lời nói của nàng ta vừa hạ, mấy công tử ca đi theo nàng đều ghé mắt nhìn lại mấy người Liên Y, chúng bị dáng vẻ xinh đẹp của Minh Nguyệt hấp dẫn, tham lam ảo tưởng, dùng ánh mắt hèn mọn bỉ ổi nhìn nàng. Tô Tĩnh Nhã bọn hắn không thể làm gì, vì thế lực gia tộc nàng ta quá lớn, nhưng mà nàng kia, hừ, đến thiệp mời của Thụy Minh đường cũng không có, vậy nhất định chỉ là người của tiểu gia tộc thôi.

Mặc Ly Thần Phong cực kì chán ghét cùng tức giận, phóng thích uy áp về phía mấy tên công tử ca kia làm bọn chúng ngã trái ngã phải, bụm ngực, thổ huyết. Dám dùng ánh mắt bẩn thỉu như vậy nhìn Nguyệt Nhi của hắn. Muốn chết!

Biến cố quá nhanh làm người ta kinh hãi, dù uy áp mà Mặc Ly Thần Phong phóng ra chỉ đạt Huyền Quân, nhưng là như vậy đủ cho đám người ở đây sợ hãi rồi. Không ngờ nam nhân này lại mạnh mẽ như vậy. Bọn họ rốt cuộc là ai? Rồi người ta nhớ lại mấy lời nói chê bai khi nãy. Vậy hắn có nghe thấy mấy lời nói xấu vừa rồi không? Mọi người không tự giác lùi lại.

Ánh mắt của mấy người Liên Y cũng bắn ra ánh sáng nguy hiểm. Mấy tên không biết trời cao đất rộng, lại chạm vào nghịch lân của Mặc Ly Thần Phong. Liên Y lại càng tức giận. Dám nhìn Nguyệt tỷ tỷ của nàng như vậy ? Hừ, ngón tay khẽ động, phong nguyên tố vô sắc vô hình mang theo độc dược len lỏi vào thân thể đám công tử ca kia. Không một ai nhận ra biến hóa này. Khóe miệng nàng khẽ nhếch, tà ác nhìn bọn chúng.

"Vị công tử này, mong ngài hạ thủ lưu tình, bọn họ dù sao cũng không làm gì có lỗi." Tô Tĩnh Nhã dù khiếp sợ nhưng rất nhanh lại hưng phấn, nam nhân này thật mạnh mẽ lại tuấn mĩ như vậy, thậm chí mạnh hơn cả Viêm ca ca, người như vậy mới xứng đáng với nàng. Cho nên rất nhanh nàng ta điều chỉnh tư thái, bày ra dáng vẻ ôn nhu động lòng người. Nàng ta không tin lại có nam nhân nào cự tuyệt được nàng ta. (Tg: sax, đồ điên, tự cho mình là đúng. Liên Y: nàng còn không phải do ngươi tạo ra ? Dạ Mặc Viêm: mau đem nữ nhân này cách xa ta, ta không cần ả )

"Ngươi là ai?" ánh mắt Mặc Ly Thần Phong nhìn về phía Tô Tĩnh Nhã không một chút độ ấm.

"Tiểu nữ là nhị tiểu thư Tô gia - Tô Tĩnh Nhã. Tỷ tỷ ta là đương kim hoàng hậu La Thiên Quốc - Tô An Nhạc." đôi mắt lạnh lẽo của Mặc Ly Thần Phong làm nụ cười trên mặt Tô Tĩnh Nhã cương cứng, có lẽ thái độ ban đầu của nàng không tốt, nên nam nhân này mới lạnh lùng như thế, một lần nữa nhún nhường, tỏ vẻ ôn nhu nàng ta khẽ trả lời, đôi mắt hoa đào như có như không liếc nhìn Mặc Ly Thần Phong.

Mọi người kinh ngạc nhìn Tô Tĩnh Nhã, đây thật sự là nhị tiểu thư điêu ngoa tùy hứng của Tô gia? Mọi người lại nhìn Mặc Ly Thần Phong, Tô tiểu thư hẳn là nhìn trúng vị công tử này đi. Nhưng mà có vẻ lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình a. Không thấy công tử kia đang che chở cô nương mặc tử y hay sao.

"Nơi này xảy ra chuyện gì?" một giọng nói vang lên làm cho tên tiểu nhị nãy giờ đang âm thầm lau mồ hôi lạnh, giống như nhìn thấy được cứu tinh, hắn nhanh chóng tới bên người kia. Nhỏ giọng đem mọi chuyện phát sinh nói lại một lần.

Chưởng quầy nhìn về phía mấy người Liên Y, âm thầm kinh hãi, tất cả bọn họ hắn đều nhìn không thấu tu vi, hơn nữa vị công tử mặc tử sắc trường bào kia, uy áp của hắn không dưới Huyền quân. Trong lòng hung hăng mắng mười tám đời tổ tông Tô Tĩnh Nhã cùng đám công tử ca khốn kiếp, chúng mắt mù hả, người mang khí thế cường giả trời sinh như thế cũng dám đắc tội, hơn nữa lại đắc tội trước Thụy Minh Đường, này người ta sẽ nhìn Thụy Minh Đường như thế nào? Trong lòng trăm chuyển ngàn xoay nhưng trên mặt vị chưởng quầy không hiện lên một chút. Hắn cung kính khom người, nói:

"Các vị công tử có lẽ mới tới Hỏa Dực Thành nên không biết quy củ của Thụy Minh Đường, như vậy đi Thường mỗ mời các vị vào phòng chữ Địa thứ tám để tham gia đấu giá, có được không?"

Tô Tĩnh Nhã muốn nói gì nhưng là nàng ta lại không dám đắc tội Thường chưởng quầy. Tại Hỏa Dực thành, không ai không dám nể mặt ông ta. Kể cả phụ thân cũng phải cho ông ta ba phần mặt mũi.

"Thường chưởng quầy, ta họ Lăng, chúng ta đúng là mới đến Hỏa Dực thành ngày hôm qua. Nên không có thiệp mời của Thụy Minh Đường. Nhưng là thiệp mời không có nhưng cái này có thể dùng được chứ?" Liên Y bước lên, khẽ cười, thầm nói một câu lão hồ ly, thủ hạ của Dạ Mặc Viêm cũng không tệ, trong tay đưa một miếng ngọc bội có khắc một chữ Mặc cho Thường chưởng quầy.

Hai tay cung kính đón miếng ngọc, Thường chưởng quầy kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt. Thiếu niên mười một, mười hai, ngũ quan thanh tú, mắt phượng thăm thẳm, một thân bạch y thêu tường vân, không kiêu, không nóng, khóe miệng cười như có như không, nhưng làm người ta chẳng thể khinh thường.

"Không ngờ Lăng công tử lại là khách quý của thiếu gia. Thường mỗ xin tạ lỗi. Xin mời các vị vào trong, chuẩn bị phòng chữ Thiên thứ hai." vừa cung kính trả lại miếng ngọc cho Liên Y, Thường chưởng quầy vừa nói. Câu cuối cùng là quay sang tiểu nhị. Mòi người lúc này mới bừng tỉnh thì ra đây là bằng hữu của Dạ thiếu gia.

___________

Phòng chữ thiên thứ hai.

"Vì sao lúc nãy ngăn ta giết mấy tên kia?" Mặc Ly Thần Phong lạnh mặt nhìn Liên Y. Lúc nãy hắn muốn một kích giết mấy tên hoàn khố dám nhìn Nguyệt Nhi của hắn thì bị Liên Y truyền âm ngăn cản. Cho nên chỉ phát uy áp Huyền quân dạy dỗ bọn chúng một chút.

"Tỷ phu, huynh không cần giận dữ. Giết mấy tên đó không sao nhưng là chúng ta sẽ gặp phiền toái không đáng có. Còn huynh yên tâm, mấy tên đó không làm hại ai được nữa đâu." Liên Y khẽ cười, lại nháy mắt cho Minh Nguyệt ý tứ là tỷ mau làm cho tỷ phu nguôi giận. Minh Nguyệt lườm nàng một cái, nhưng trong mắt mang ý cười, nhẹ nhàng săn sóc rót trà giúp ai đó hạ hỏa.

"Chủ nhân, ngài làm gì mấy tên đó?" Phượng Vô Quân bắt được vế sau của câu nói, đôi mắt dị sắc câu hồn đoạt phách khẽ chớp chớp nhìn Liên Y.

"Chỉ là một chút độc nho nhỏ thôi mà. Bọn hắn sẽ chẳng thể tu luyện cũng như không thể là nam nhân được nữa." khẽ nhấp ngụm trà, khóe miệng Liên Y nhấc lên một nụ cười tà ác.

"Nữ nhân thật đáng sợ." Phượng Vô Quân ngẩn ra nhìn nụ cười tà ác của Liên Y, tiêu hóa hết câu nói của nàng hắn không tự giác lùi lại, thốt lên một câu như vậy. Nhưng mà hắn nhanh chóng bụm miệng, trốn tránh phía sau Phong Ngân, tự mắng mình tiện miệng.

"Hửm?" Liên Y tà tà nhìn hắn.

"Chủ nhân ngài đừng tức giận, Vô Quân sai rồi. Chủ nhân vĩ đại nhất, tài giỏi nhất." Phượng Vô Quân bày ra vẻ mặt chân chó, đôi mắt long lanh nhìn Liên Y.

"Liên Nhi, muội thật tốt." Minh Nguyệt ôm Liên Y một cái làm Mặc Ly Thần Phong đen mặt. Bá đạo kéo Minh Nguyệt vào lòng, có ôm thì ôm hắn. Không được ôm ai hết, Liên Y cũng không được. Cả căn phòng vang lên tiếng cười nhạo của Phượng Vô Quân. Chẹp. Mặc Ly chân chính là một thùng dấm. Không, phải là một hồ dấm a. Ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.