Tình yêu là tư vị gì? Ngọt ngào hay đắng chát? Hạnh phúc hay bi thương? Hắn để người tùy ý trêu đùa, tùy ý phát tiết trên người hắn. Chỉ là, hắn đã yêu, yêu một người không nên yêu. Người là một vương gia, còn hắn chỉ là một nam hài nhỏ bé, hắn không có quyền ước mơ xa vời là được trở thành tấm chân tình của người. Hắn thật đáng ghét, trái tim của hắn thật đáng ghét, bất kể thứ gì là của hắn đều đáng ghét! Tại sao lại có thể nhớ thương người? Tại sao lại có thể trọn vẹn yêu người, lại yêu sâu đậm như vậy? Kết cục của việc yêu sai người chính là trọn đời trọn kiếp đều đau đớn, trọn đời trọn kiếp đều u mê...
Yêu là như thế, là ngọt ngào, là đắng chát, là hạnh phúc, là khổ đau. Chúng đan xen nhau, giày vò những người đang yêu. Muốn quên đi không được, càng muốn quên lại càng nhớ, mà mỗi khi nhớ, trái tim lại chỉ có thể thêm một phần tổn thương, thêm một phần khắc sâu mà thôi. Tấm chân tình này, nào có ai hiểu? Nỗi nhớ nhung này, người liệu có hay? Làm tất cả vì người, chỉ mong người một lần ngoảnh lại, hướng tới ta nở nụ cười, hướng tới ta mà hạnh phúc. Cho dù vô duyên, vẫn mãn nguyện kiếp này.