Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp tỏa nắng vàng chói chang.
Một nữ tử vóc người mảnh mai ngồi trên xích đu dưới bóng râm trong vườn cây, đong đưa theo gió mát, làn váy trắng nhẹ nhàng tung bay phất phơ, mái tóc dài đen tuyềntựa như thác nước. Từ xa nhìn lại, nữ tử giống một bức tranh vẽ tiên nữ giáng trần xinh đẹp.
Phạm Thống sải bước chạy tới, trong mắt hắn xẹt qua một tia kinh động, không nhịn được mà thả nhẹ bước chân.
“Phạm hiệp sĩ, có việc?” Lộ Ánh Tịch luôn nhắm mắt, nhưng vẫn biết là người nào, dịu dàng lên tiếng hỏi.
Sắc mặt Phạm Thống cứng đờ, bản thân hắn thất vọng với chính mình vì vừa rồi đã phân tâm thương hương tiếc ngọc. Tính cách nữ nhân này rõ ràng không đứng đắn. Cuộc đời hắn, kinh tởm nhất là loại nữ nhân như vậy.
Hồi lâu, mà phía sau vẫn im lặng không nói gì, Lộ Ánh Tịch từ trên đu dây nhẹ nhàng nhảy xuống, cười tươi nhìn hắn, nói: “Cấm địa hậu cung, nếu không được Hoàng thượng đặc biệt cho phép, nam tử không thể tự tiện bước vào. Chẳng biết Phạm hiệp sĩ có nhận thánh ý đến đây hay không?”
Phạm Thống vô thức rủ mắt, không muốn nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp bình thản của nàng, từ tốn trả lời: “Hoàng thượng có lệnh, muốn Phạm mỗ ở đây bảo hộ an toàn cho Hoàng hậu.”
“Thế thì làm phiền Phạm hiệp sĩ rồi.” Giọng nói Lộ Ánh Tịch ấm áp. Nàng không nói thêm gì, đi thẳng một mạch về tẩm cung.
Phạm Thống lặng yên im lặng theo sát phía sau. Mãi đến ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/51965/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.