Im lặng một lúc, Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài, chầm chậm mở miệng nói: “Thầnthiếp đã lâu rồi không có gặp mặt sư phụ thật mà.” Cũng không phải là do nàng không muốn gặp sư phụ, mà là sư phụ luôn tránh mặt. Y luôn suynghĩ cho nàng, bao năm vẫn mới như đây thôi.
“Thật ra Trẫm biết tình hình gần đây của Nam Cung Uyên.” Mộ Dung Thần Duệ hơi nhướng mày, nói úp úp mở mở.
“Sao cơ?” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên hỏi lại. Sư phụ đã ở ẩn lâu rồi, ngoại trừthỉnh thoảng lại đến thăm và trò chuyện với Hạo nhi ra, thì y ít khi lộdiện ở bên ngoài.
“Từ khi Trẫm thu phục Long Triêu và Lâm Quốc,rồi giao cho Tứ hoàng đệ cai quản thì Tứ hoàng đệ có ngẫu nhiên gặp vàlui tới thăm Nam Cung Uyên.” Mộ Dung Thần Duệ khẽ cười, mang theo vàiphần cân nhắc ngẫm nghĩ, “Hai người họ có tính cách giống nhau, nên trởthành bằng hữu tâm đầu ý hợp cũng không có gì là bất ngờ.”
“Vậy…” Lộ Ánh Tịch hơi ngừng lại, dịu dàng hỏi: “Sức khỏe sư phụ vẫn tốt chứ?”
“Y thường xuyên đến thăm Hạo nhi, đương nhiên là vẫn khỏe mạnh rồi.” MộDung Thần Duệ nhếch môi, cười thích thú: “Chỉ là Trẫm không khỏi hiếukỳ, y ra vào hoàng cung của Trẫm giống như chốn không người, cái nănglực này thật khiến Trẫm hoảng sợ.”
Lộ Ánh Tịch liếc hắn một cái,trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười. Xem ra mật đạo này chừng nàocòn chưa đóng lại thì vẫn là cái gai trong lòng hắn.
“Tịch.” Bất chợt, Mộ Dung Thần Duệ gọi tên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260399/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.