Bên trong lẫn bên ngoài sân trước gian phòng của nàng đều có nhiều lớp quân sĩ bao vây. Những bó đuốc cháy phừng phừng, rọi sáng cả góc trời.
Lộ Ánh Tịch thầm nín thở, mặt không biểu tình nhưng dỏng tai lắng nghe. Trong phòng không có động tĩnh nào. Hẳn là Mộ Dung Thần Duệ đã phát giác ồn ào bên ngoài, nhưng trong phòng ngoài tủ quần áo và gầm giường ra, thì không có chỗ nào có thể trốn được.
Sau một lúc, Trang tướng quân với bộ quân phục chỉn chu đi nhanh đến đây. Hắn ta vung tay lên, hạ lệnh: “Lục soát!”
Lộ Ánh Tịch ngẩn người. Nàng còn chưa kịp tức giận thì cửa phòng đã bị binh sĩ xô vào. Bọn họ như ong vỡ tổ xông vào trong.
“Công chúa.” Trú thành Trang tướng quân phòng thủ Du Thành chắp hai tay cúi chào nàng, giọng nói âm vang thành tiếng: “Vì sự an nguy của Du Thành, nếu có chỗ nào đắc tội, mong Công chúa lượng thứ cho!”
Lộ Ánh Tịch không còn tâm trạng đâu để đôi co với hắn ta. Nàng nhếch môi bỏ mặc hắn ta đứng đó, đi thẳng vào trong phòng.
Cửa tủ quần áo bị mở banh ra, bên trong cũng không có người trốn. Mà binh lính đang dò soát gầm giường.
Lộ Ánh Tịch lòng phập phồng lo lắng không thôi.
“Bẩm tướng quân, không có ai cả!” Sau khi lục soát xong xuôi, binh lính cung kính rút hết ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch có chút hoang mang lo ngại, nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm, ra vẻ uể oải phẩy tay, cất giọng nói: “Đã làm đủ chưa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260357/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.