Cuộc sống bị giam cầm cũng không quá nhàm chán, chỉ thấy vô vùng yên ả, bình lặng. Mỗi ngày Hoàng đế đều đến thăm, nhưng không ngủ lại đêm. Có lúc hắn chỉ đến ngồi một lát, thậm chí không nói chuyện với nàng dù chỉ một câu ngắn.
Theo thông tin Tình Thấm cung cấp, nghe nói Hạ Như Sương cũng bị giam lỏng trá hình. Bây giờ hậu cung hết sức yên ắng, mọi người đều an phận thủ thường, không có phân tranh.
Đến nửa đêm, nàng đều xuống mật thất trò chuyện với sư phụ khoảng một khắc. Lâu dần nàng phát hiện, từ trước đến nay nàng không hiểu nhiều về sư phụ.
“Sư phụ có muốn nhận mặt người thân với Diêu Lăng?” Nàng vẫn luôn ngồi bệt trên bậc thang cuối cùng, giống như một bóng ma trong góc tối nhỏ giọng hỏi.
“Nhận hay không cũng không khác nhau là mấy.” Ở một góc tối đen khác, giọng nói nhã nhặn của Nam Cung Uyên từ từ vang lên, “Ta chỉ muốn nàng ta có thể mở rộng lòng mình, để tìm được chốn bình yên. Tình yêu của nàng ta và Mộ Dung Thần Duệ năm đó vốn là một câu chuyện tình đẹp. Nhưng có lẽ do bản tính trời sinh, nàng ta quá cố chấp, không những làm khó chính mình mà còn gây khó dễ người bên cạnh.”
“Sư phụ tìm hiểu được gì sao?” Lộ Ánh Tịch thờ ơ hỏi, xem như đang nói chuyện phiếm.
“Bảy năm trước, Mộ Dung Thần Duệ nhất thiết phải lên ngôi, bộ máy chính quyền chưa vững chắc, cần gấp rút củng cố thế lực triều đình. Nhưng hắn vẫn luôn suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260319/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.