Thái y tới chẩn bệnh nhưng cũng bất lực ra về.
Cung nữ mang trà gừng lên, sau đó lặng lẽ lui ra.
Hoàng đế ôm Lộ Ánh Tịch sưởi ấm cho nàng. Cả hắn và nàng đều được bao bọc trong lớp chăn gấm dày cộm, hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi cháy hừng hực. Cơ thể hắn nóng hực, đầm đìa mồ hôi nhưng người tựa trong lòng hắn lại rét run.
Hắn với tay lấy chén đặt trên bàn trà nơi đầu giường, uống vào một hớp, rồi cúi thấp phủ môi mình lên môi Lộ Ánh Tịch, hắn chầm chậm rót trà gừng vào miệng nàng.
Miệng truyền miệng, môi vít môi đến khi cạn ly trà gừng, hắn mới dừng lại.
Tay hắn chống cằm nằm nghiêng ngắm nàng, đột nhiên hắn cảm thấy mọi hành động của mình quá mức dịu dàng và tình cảm. Dẫu nàng thật sự chịu đựng hàn độc thay hắn, hắn cũng không cần tận tâm chu đáo như thế này, nhưng nàng khiến hắn cảm thấy yêu thương vô bờ.
Nữ tử nằm lặng trước mắt có khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của hắn, làn da nàng trắng ngần, hàng mi dài rủ xuống, sống mũi cao thẳng, đối xứng phía dưới là đôi môi đỏ au xinh xắn. Hắn biết nàng là một nữ tử thanh tú, xinh đẹp vô ngần. Có điều từ nhỏ hắn đã quen nhìn mỹ nhân nên nhan sắc mỹ lệ không thể mê hoặc được hắn. Thế nhưng mỗi lần trông thấy nàng, chẳng rõ tại sao tim hắn cứ đập rộn ràng vô cớ.
“Lạnh…” Lộ Ánh Tịch hơi cuộn người, nàng nhíu chặt mày, thều thào khe khẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260301/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.