“Hoàng thượng không thiếu vàng bạc, cũng không thiếu mỹ nhân, chẳng hay Hoàng thượng có muốn thứ gì chăng?” Lộ Ánh Tịch thần sắc điềm tĩnh, ngửa mặt nhìn hắn.
“Tất nhiên là có.” Hoàng đế cười sảng khoái, mặt mày vui vẻ, cực kỳ anh tuấn bất kham, “Trẫm mong mỏi xã tắc yên ổn, hi vọng trăm năm hòa bình, tuy không phải là hiện vật thực tế, nhưng lại là thứ quý giá trên đời muốn theo đuổi, hoài mong.”
“Hai cái này không nằm trong phạm vi năng lực Thần thiếp có thể thực hiện.” Lộ Ánh Tịch nhướng mày, cười nói: “Thần thiếp chỉ có thể hoàn thành yêu cầu Hoàng thượng đưa ra lúc trước.”
“Yêu cầu Trẫm đưa ra?” Hoàng đế hơi ngơ ngác, nheo mắt suy nghĩ nhanh chóng, rồi bất ngờ không nén nổi vỗ tay “bộp” một cái, liền nói: “Được! Cái đó cũng đúng là một việc khó!”
“Thần thiếp muốn cải trang xuất cung khi trời tối, và nhất định sẽ trở về trước khi trời sáng.” Lộ Ánh Tịch nói thẳng, không hề khách sáo, quanh co với hắn, “Nếu Hoàng thượng lo lắng, có thể phái người đi theo Thần thiếp.”
“Trẫm lo lắng cái gì? Không phải nàng nhân cơ hội này bỏ trốn đấy chứ?” Hoàng đế nhếch mày dài, nghiền ngẫm một tí rồi liếc mắt trông nàng, “Quả thật đây cũng có thể xem là một cơ hội tốt. Nàng xuất cung, nếu có thể tìm được Nam Cung Uyên, đại khái có thể bỏ đi luôn không quay lại, từ đó ung dung tự tại, quy ẩn sơn lâm.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy.
“Thần thiếp tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260297/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.