Khi đã ngồi trên kiệu, Lộ Ánh Tịch nhắm hai mắt, trong lòng bức bối, hỗn loạn.
Nàng đang sợ điều gì? Vì cái gì nàng không dám nghe quá khứ đã qua của sư phụ? Nàng sao lại không hiểu cơ chứ, bản thân nàng nhất quyết không phải sợ không tiếp nhận được điều “kinh khủng” mà sư phụ đã nhắc tới, mà là…
Nàng cho tới bây giờ cũng không ngờ, hóa ra tình yêu lại là việc kỳ diệu như vậy. Nàng nhất định sợ sư phụ đối xử chân thành với nàng, lại sợ sư phụ không hề giữ lại bí mật mà nói rõ đầu đuôi cho nàng biết.
Đáng lẽ ra nàng phải cảm thấy vui mừng nhảy cẫng lên, bởi vì sư phụ sẵn lòng chia sẻ mọi thứ trong sinh mạng này với nàng, bất luận cuộc sống vui vẻ, hay là cuộc sống đau buồn. Thế nhưng, nàng lại chợt nhát gan dừng bước.
Dọc đường đi tinh thần nàng hoảng hốt, ngẩn ngơ. Trở lại Thần Cung, Lộ Ánh Tịch đến ngồi trước bàn trang điểm, giật mình sững sờ.
Trên mặt gương đồng cao bằng nửa thân người, hiện lên một dung mạo tuyệt sắc vô song, đôi mắt trong veo, đen huyền như bầu trời đêm.
Rành rành quen thuộc như vậy, lại dường như có chút xa lạ. Con ngươi đen láy kia không cố định một chỗ, hào quang tươi sáng, nhưng lại như ẩn chứa một nỗi buồn vu vơ.
Thay đổi! Nàng thấy rằng đã có thứ gì đó đổi thay, nhưng lại không nói rõ được đã thay đổi ở đâu. Loại cảm giác này, tựa như có hàng nghìn hàng vạn dây leo mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260287/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.