Xe kiệu không ngừng tiến về phía trước. Cơn gió nhẹ phớt qua màn gấm tung bay, Lộ Ánh Tịch nheo mắt nhìn ra ngoài. Đường mòn rải đá xanh, lầu các trang nghiêm vắng lặng một cách lạ thường.
Đến khi xe kiệu dừng lại, Lộ Ánh Tịch mới thấy rõ hàng chữ to màu vàng trên biển bài lầu các… Tàng Thư Các[1]. Có người nói, đây là nơi hoàng đế yêu thích nhất, ngoại trừ người hầu thân cận tới quét dọn định kỳ, thì không ai được phép đến đây.
[1] Tàng Thư Các: Tàng 藏: lưu trữ; Thư 书: sách, giấy tờ; Các阁: lầu, phòng. Là nơi lưu giữ sách thời cổ đại, hoàng đế còn dùng để cất giữ tranh, sách quý hiếm. Thư viện thời hiên đại cũng có thể xem là Tàng Thư các.
Lộ Ánh Tịch chầm chậm bước xuống, phất tay ý bảo thái giám khiêng kiệu rời đi, để lại nàng và Phạm Thống đang đứng lặng với nhau.
“Phạm hiệp sĩ.” Nàng nhìn chung quanh, từ tốn cất giọng, “Hoàng thượng lệnh ngươi đưa Bản cung tới đây, bàn bạc việc quan trọng sao?”
Ánh mắt Phạm Thống sáng ngời, nhìn nàng chăm chú, giọng điệu trầm trầm vang lên: “Phạm mỗ nghe nói, Hoàng hậu có một chiếc nhẫn bạc.”
“Ừm.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, trả lời, “Khả năng nắm bắt tin tức của Phạm hiệp sĩ quả là nhanh chóng, thật khiến Bản cung bội phục.”
Phạm Thống cau mày, vào thẳng vấn đề: “Vì đại cục, mong Hoàng hậu rộng lòng, giao chiếc nhẫn đó ra.”
Lộ Ánh Tịch bật cười, thanh âm ngân nga hệt như chuông bạc, đôi mắt trong veo thấp thoáng đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260257/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.