Hai ngày nay, vì chuyện Thôi tình dược đã gây xôn xao khắp cả hậu cung. Mọi người đều nói, hoàng hậu vì muốn nắm giữ trái tim của hoàng đế mà bất chấp thủ đoạn.
Dĩ nhiên,những lời nói chua ngoa khó nghe hơn cũng có. Ví như, sở trường của hoàng hậu là dùng tà thuật trên giường. Ngày thường trông có vẻ đoan trang hiền thục, nhưng bản chất lại là người phóng đãng nịnh hót. Hoặc ví như, cung nữ Tê Điệp bị hoàng hậu uy hiếp, không thể không nhận tội thay. Thủ đoạn của hoàng hậu ngang tàng, lòng dạ ác độc, chẳng khác nào rắn rết.
Đối với những chuyện thêm mắm dặm muối này, Lộ Ánh Tịch nghe thấy cũng chỉ cười cho qua. Nhưng ngược lại, hoàng đế muốn tỏ vẻ công bằng, nên hạ lệnh lục soát tất cả tẩm cung của phi tần. Đương nhiên, hắn chỉ làm cho có lệ mà thôi.
Tê Điệp một mực không chịu nhận tội, khăng khăng nói mình vô tội, nhưng vì có chứng cớ xác thật nên bị đánh ba mươi trượng. Cả người nàng ta đầy máu được đưa về, có vẻ như nàng ta chỉ còn lại nửa mạng.
Lộ Ánh Tịch đến thăm Tê Điệp, lòng nàng hơi nghi ngờ nhưng vết thương của nàng ta, tuyệt đối là thật, không mảy may gì là giả, mà nàng ta bị đánh cũng không chút nương tay. Nếu Tê Điệp thật sự là người của hoàng đế, thì lòng dạ hắn quả là ác độc. Còn nếu không phải, vậy rốt cuộc người nào phát hiện ra đầu mối về mật đạo?
“Nương nương.” Tình Thấm cúi đầu, dịu giọng mở lời, ngữ điệu nhẹ nhàng ẩn chứa u ám, “Nô tỳ cho rằng, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
Lộ Ánh Tịch giương mắt nhìn, cười nhạt nói: “Làm như vậy, khác nào Bản cung giống với những lời mọi người bàn tán? Có tật giật mình, vậy nên giết người diệt khẩu.”
Tình Thấm liền nghẹn giọng, suy nghĩ sâu xa hồi lâu, mới khẽ nói: “Sau này, nô tỳ sẽ theo dõi Tê Điệp chặt chẽ hơn.”
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, dặn dò một câu, “Đừng để lộ sơ hở.”
“Nô tỳ đã rõ.” Tình Thấm khom người đáp lời, hàng mi dài che giấu sát khí thoáng hiện lên trong mắt.
Lộ Ánh Tịch nheo mắt, ánh mắt sắc bén lướt nhìn nàng ta, lòng nàng hiểu rõ, ngầm cảnh cáo: “Tiểu Thấm, nếu ngươi dám tự ý ra tay, Bản cung nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Lộ Ánh Tịch than nhẹ một tiếng, phất tay để nàng ta lui ra. Một khi lòng người nổi lên sát ý, liền sẽ tản ra một luồng hơi mạnh mẽ vô hình. Dù dáng vẻ Tiểu Thấm nhún nhường nghe lời, nhưng vẫn không che đậy được sát khí. Nàng không phải nhân từ nương tay, chỉ là đáy lòng nàng láng máng cảm thấy, thân phận của Tê Điệp không đơn giản, giết nàng ta chỉ e sẽ gây ra nhiều phiền phức hơn.
Ngồi im một lát, đợi Tiểu Thấm quay lại lần nữa, báo tin Hoàng đế tối nay sẽ ở lại Thần Cung, Lộ Ánh Tịch mới thản nhiên đi tắm. Mặc dù Hoàng đế không đến, nhưng nàng vẫn không dám lơ là. Vào thời điểm quan trọng này, nếu nàng khởi động cơ quan tiến vào mật thất dưới Phượng sàng, khó mà đảm bảo không bị phát hiện. Dù nội công của nàng cao cường, thính lực tốt, nhưng không thể ỷ y, dù sao trên đời này núi này cao vẫn còn núi khác cao hơn. Huống chi, có lẽ Hoàng đế cố ý không đến, âm mưu tạo cơ hội để nàng gặp Hi vệ.
Tắm rửa xong, nàng mặc váy hình trăng lưỡi liềm, nhưng lại không muốn đi ngủ. Nàng không thích bị người khác kiểm soát, nàng muốn chuyển từ bị động sang chủ động!
Lộ Ánh Tịch bước ra từ tẩm cư, không để bất cứ cung nữ nào đi theo, một mình nàng ra khỏi Phượng Tê cung. Đầu tiên, nàng đi dạo một vòng Ngự hoa viên. Đến giờ Tý, nàng mới âm thầm lặng lẽ thi triển khinh công, bay lên đỉnh cung điện Quỳnh Lâu. Bên tai nàng vẳng lại tiếng xé gió rất nhỏ, nàng nhếch môi cười. Đây không phải là tiếng gió bình thường, mà là tiếng áo quần lướt trong gió.
Nàng vẫn không quan tâm,hăng hái đi tiếp, mãi cho đến bức tường cao màu đỏ, nàng mới nhảy qua, đáp xuống đất.
Toà cung điện này, rộng lớn mà lặng yên như tờ. Không có ánh đèn dầu, không có tiếng người, cỏ hoang thì mọc um tùm, tranh vẽ nguệch ngoạc loang lổ trên tường.
Nơi này chính là lãnh cung của Hoàng Triều. Nhưng nực cười thay nó lại được đặt tên là “Vô Ưu cung”. Có phải Tiên đế cho rằng nữ tử một khi không tranh giành, không trông đợi, vậy mới có thể vô ưu vô lo?
Lộ Ánh Tịch vòng qua cánh cửa chính đang đóng im ỉm nơi chánh điện, rồi đến vườn hoa âm u phía sau. Tại một lùm cây thấp, nàng ngồi xổm xuống đào đất. Chốc lát sau, nàng như yên tâm thở dài một hơi, rồi thong thả rời đi.
Nàng tin chắc cái người mờ ám bám theo nàng từ nãy đến giờ, nhất định sẽ đem hành tung tối nay của nàng bẩm báo tường tận cho Hoàng đế.
Sáng hôm sau, Hạ Như Sương đúng hẹn lại đến. Vẫn như bộ dạng lần trước, nàng ta cúi mình quỳ gối xuống đất.
“Muội muội trong người không khỏe, cứ đứng dậy nói chuyện.” Lộ Ánh Tịch ra hiệu cho cung nữ hầu cận mang ghế, rồi sau đó bảo cung nữ lui ra.
Hạ Như Sương đợi đến lúc bóng dáng cung nữ kia hoàn toàn biến mất, mới dịu dàng mở miệng: "Hoàng hậu tỷ tỷ, đã ba ngày rồi."
“Thật ư?” Hạ Như Sương hớn hở khẽ nói, không kìm được vui sướng, vội hỏi, “Hoàng hậu tỷ tỷ định làm thế nào để khuyên Hoàng thượng?”
“Nếu đã đồng ý giúp ngươi, Bản cung tự có cách''. Lộ Ánh Tịch nhếch mi, cười tự tin, lại nói, “Thế nhưng muội muội phải vì Bản cung mà làm một chuyện.”
''Chuyện gì?'' Hạ Như Sương thu lại hân hoan, ánh mắt nghi ngờ.
"Dưới trướng Hạ lão tướng quân có một phó tướng rất đắc lực, tuổi trẻ tài cao, dũng mãnh thiện chiến. Bổn cung hi vọng Hạ lão tướng quân có thể tiến cử người này hết lòng, để y tiếp quản binh mã Tây quan." Lộ Ánh Tịch dừng một chút, cười nhìn vẻ mặt hoài nghi của nàng ta, tiếp tục nói, "Muội muội cũng biết đó, Bản cung là người Ô quốc, ở Hoàng Triều không có bất kỳ triều thần nào để tin tưởng." Nàng nói đơn giản rồi ngừng lại.
Hạ Như Sương cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe nàng ta liền hiểu ngay, nét mặt tươi cười dịu dàng, đáp: "Như Sương sẽ gắng sức thuyết phục phụ thân. Thật ra Lục phó tướng đúng thật là nhân tài hiếm thấy. Trước đây, Hoàng thượng cũng từng tán thưởng, dù Lục phó tướng không tấn chức thống soái Tây quan, thì cũng sẽ được trọng dụng."
Lộ Ánh Tịch cười không nói, vẻ mặt dường như hài lòng. Hạ lão tướng quân tuy đã từ quan, nhưng thế lực gầy dựng trong nhiều năm qua vẫn không thể xem thường, ông ta muốn tiến cử một người chẳng phải là chuyện khó. Nhưng đây không phải là mục đích của nàng, nàng chẳng qua chỉ muốn thay đổi chú ý của Hoàng đế, để hắn không hoài nghi việc nàng đã an bài người của mình vào. Người kia thật sự là tuổi trẻ tài cao, mười bảy tuổi vào quân, trải qua mười năm đã lập được vô số chiến công lớn nhỏ, nhưng có đôi lúc bộc lộ quá nhiều tài năng cũng không phải chuyện tốt, vì vậy hắn mới âm thầm giấu tài.
Hạ Như Sương thấy nàng không nói lời nào, cũng không tiện hỏi nàng ý định thuyết phục Hoàng đế như thế nào, đành phải đứng lên cáo từ.
“Muội muội bảo trọng thân thể, những chuyện khác không cần lo lắng.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chào từ biệt nàng ta.
“Ân đức của Hoàng hậu tỷ tỷ đối với Như Sương, đời này kiếp này Như Sương sẽ không quên.” Hạ Như Sương cúi đầu, lời nói cảm kích đầy chân thành.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, đưa mắt nhìn nàng ta đi khỏi. Nàng ta cảm kích thật hay giả, cũng không quan trọng. Mọi người đều lợi dụng lẫn nhau, thoả mãn nhu cầu bản thân mà thôi.
Gần giờ dùng bữa, thái giám bên cạnh Hoàng đế đến đây truyền lời, thỉnh nàng đến Thần cung.
Nàng khẽ cong môi, nàng cũng đang muốn biết, Hoàng đế sẽ có phản ứng gì với hành động đêm qua của nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]