Hai ngày sau, Lộ Ánh tịch mới đi thăm công chúa.
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, sắc trời còn chưa bị bóng đêm bao phủ, cô bé đã ngủ. Khuôn mặt cô bé khi ngủ ngọt ngào có vẻ thông minh vô cùng, hàng mi đen thật dài như cánh bướm buông rủ xuống khép, nhìn không chút nào là khờ khạo. Ngũ quan cô bé xinh xắn, cực kỳ giống Mộ Dung Thần Duệ, mũi đẹp môi hồng, làn da nõn nà, có thể thấy trước sau này khi lớn lên, cô bé nhất định sẽ đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn.
Lộ Ánh tịch ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô bé, lòng nàng áy náy vạn phần. Tuy rằng, nàng đã cố chọn độc dược không gây đau đớn, nhưng nàng vẫn đã hại cô bé vô tội hằng ngày chỉ thích ngủ này, khiến cô bé bỗng dưng mất đi rất nhiều thời gian chạy nhảy vui đùa.
“Ánh Tịch.” Giọng nói dịu dàng thản nhiên vang lên.
Nàng đứng lên, ngoảnh đầu nhìn lại, nói khẽ: “Sư phụ, Ánh Tịch có phải làm sai rồi không?”
Nam Cung Uyên thầm thở dài, khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt, không biết làm sao đành nói: “Ánh Tịch, ngươi cảm thấy hiện tại sư phụ tay trói gà không chặt đúng không?”
Lộ Ánh Tịch hơi sợ, cụp mắt xuống. Đúng là nàng quá mức quan tâm, mới sốt ruột như vậy.
“Ánh Tịch, ngươi phải nhớ kỹ, thế sự đều có nhân quả.” Nam Cung Uyên ngưng mắt nhìn nàng, cuối cùng không nỡ khiển trách nặng, chỉ nói: “Ngươi đụng đến điểm yếu của kẻ khác. Chỉ e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-te-than-cung/3260237/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.