Chương trước
Chương sau
“Cáp…Thắt lưng của ta đau quá!”

Phượng Tần ngồi xuống giường, cảm giác thấy một cơn đau nhức đến từ cột sống. Đặc biệt là chỗ được Lạc Quân Tường liên tiếp yêu thương hai lần kia, tuy là có phần đau rát, bất quá không có bị thương. Biết đây đều là do Lạc Quân Tường đối với mình thương tiếc, Phượng Tần không khỏi mỉm cười ngọt ngào.

Di, Quân Tường đâu? Phượng Tần nhìn nhìn xung quanh, y chỉ nhớ rõ khi Quân Tường giúp mình rửa sạch, mình không kìm chế nổi bị cơn buồn ngủ mê hoặc, hiện tại không biết đã mấy giờ rồi?

Tiểu Tương vẫn chờ ở cửa phòng ngủ nghe thấy thanh âm Phượng Tần rời giường liền dẫn theo mấy vị cung nữ, thái giám đi vào trước mặt y.

“Nương nương cát tường.”

“Tiểu Tương, hiện tại mấy giờ rồi?” Phượng Tần không để ý thấy trên thân thể mình hiện tại chỉ có duy nhất một chiếc chăn che nửa người phía dưới.

“Hiện tại đã là giữa trưa, sắp đến thời gian dùng ngọ thiện rồi.”

Tiểu Tương tiếp nhận y phục trong tay thái giám bên cạnh.

“Thỉnh nương nương để cho Tiểu Tương giúp ngài thay quần áo.”

Nghe lời nói của Tiểu Tương xong, Phượng Tần mới chợt nhớ ra là mình còn chưa mặc quần áo. Vậy tất cả hôn ngân (dấu hôn) trên người không phải đều đã bị họ thấy rồi sao!

“Các ngươi đều ra ngoài đi, để Tiểu Tương ở trong này là được rồi.” Phượng Tần đỏ hồng mặt nói.

“Dạ.”

“Tiểu Tương, cái này không phải là quần áo của ta.” Khi Tiểu Tương giúp y mặc xong, Phượng Tần mới phát hiện.

“Bẩm nương nương, những thứ này đều là ngày hôm qua Hoàng Thượng sai người làm gấp. Nương nương, hiện tại Hoàng Thượng thật sự sủng ngài, Tiểu Tương thật sự mừng thay cho ngài.” Tiểu Tương thoải mái nói.

“Hoàng Thượng chưa bao giờ qua đêm ở trong cung phi tần nào, hơn nữa Hoàng Thượng còn tự mình tẩy sạch thân thể cho ngài. Hoàng Thượng trước khi lâm triều còn phân phó Tiểu Tương, nói, nếu chiều nương nương cảm thấy thân thể không vấn đề gì thì có thể đến ngự thư phòng tìm người. Những chuyện này Hoàng Thượng đều chưa từng làm qua bao giờ.”

Đi tìm Quân Tường a, tuy rằng thân thể vẫn có chút đau nhức, nhưng không sao. Buổi chiều phải đi tìm hắn.

“Tiểu Tương, sao không thấy Vũ Nhi vậy?”

“Tiểu chủ tử a, Hoàng Thượng an bài tiểu chủ tử đến thư viên đọc sách, phải trước bữa tối mới có thể trở về.”

Đúng a, hôm qua Quân Tường có đề cập qua.

Giúp Phượng Tần mặc quần áo xong, Tiểu Tương nói: “Thỉnh nương nương đến bên này rửa mặt chải đầu.”

“Ân.”

Phượng Tần vốn bị Lạc Quân Tường yêu thương một phen khiến cho thắt lưng cột sống bây giờ đau nhức hết cả, nên sau khi dùng xong ngọ thiện đành phải nhờ Tiểu Tương đến đỡ, đi về phía ngự thư phòng với tư thế có phần kỳ quặc. Vì trước đó Lạc Quân Tường đã dặn qua, Phượng Tần có thể tự do ra vào Vĩnh Hòa Cung, cho nên không có thị vệ nào ngăn cản bọn họ.

Đi vào trong, từ lúc cửa ngự thư phòng mở ra, Phượng Tần đã thấy Lạc Quân Tường đang tập trung phê duyệt tấu chương. Khó trách có người nói lúc nam nhân đang chuyên tâm làm việc là thời điểm đẹp trai nhất. Quân Tường nhà ta thật đúng là anh tuấn đến mê người.

Hai vị thái giám đứng ở đó cùng Hứa Diệp đang chuẩn bị hướng y thỉnh an, Phượng Tần lập tức nhỏ giọng nói:

“Hư…Các ngươi đừng lên tiếng, ta muốn cấp cho Hoàng Thượng một sự kinh hỉ.”

Bọn họ nhìn lẫn nhau một chút, nếu Phượng phi nương nương đã nói như thế, bọn họ làm nô tài đành phải tuân mệnh.

“Tiểu Tương, ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi.” Phượng Tần ghé vào tai Tiểu Tương nói nhỏ.

“Vâng.”

Phượng Tần nhẹ nhàng đi vào thư phòng, dùng ngón trỏ đặt trên môi ý bảo Tiêu công công đừng lên tiếng, rón rén đi đến phía sau Lạc Quân Tường, bướng bỉnh dùng hai tay che mắt hắn, nén thấp âm thanh hỏi: “Đoán xem ta là ai?”

“Tần.”

Lạc Quân Tường buông bút lông, hai tay cầm lấy tay của Phượng Tần ở trên mắt mình, thuận thế kéo y về phía trước để y ngồi ngang trên đùi mình. “Trừ ngươi ra, trong hoàng cung tuyệt đối không có bất luận kẻ nào dám làm như vậy đối với Trẫm.”

Kỳ thật lúc Phượng Tần đi vào Lạc Quân Tường đã nghe thấy tiếng bước chân của y.

“Đoán được nhanh như thế, không vui chút nào.”

“Sao lại tới đây nhanh như vậy?”

Lạc Quân Tường lấy tay xoa xoa thắt lưng Phượng Tần. “Tối hôm qua…Chỗ đó còn đau không?”

Nghe hắn nói xong, Phượng Tần không thể tin, trợn trừng mắt lườm hắn: “Quân….Quân Tường, ngươi…..Ngươi nói gì vậy, Tiêu công công sẽ nghe thấy được đó.”

Đột nhiên, Tiêu công công vốn đứng một bên cất tiếng nói: “Bẩm nương nương, lão nô đã già, tai không được tốt, cho nên cái gì lão nô cũng đều không nghe thấy.”

“Ngươi xem, Tiêu công công cũng không nghe thấy.” Lạc Quân Tường lộ ra vẻ mặt vô tội.

Biết Tiêu công công đang nói dối, bất quá Quân Tường hỏi như vậy cũng là do quan tâm đến mình, thế là y đỏ bừng mặt nhỏ giọng nói:

“Không đau, gần thắt lưng thì có một chút.”

“Không đau là tốt rồi, vậy bây giờ Trẫm dạy ngươi viết chữ trước đi.”

Phượng Tần nhìn tấu chương ‘ca tụng thái bình’ đầy bàn, lắc đầu nhẹ nhàng nói:

“Quân Tường, ngươi làm việc trước đi , ta sẽ ở trong này cùng ngươi. Đợi ngươi xong hết mọi việc thì hãy bắt đầu dạy ta.”

Sự tri kỷ của Phượng Tần khiến Lạc Quân Tường cảm thấy hết sức ấm áp.

“Vậy được rồi, người ở trong này cùng Trẫm đi, hơn nữa ở bên kia để rất nhiều sách, ngươi có thể lấy xem.”

Lạc Quân Tường buông Phượng Tần xuống đất, sau đó lại chuyên tâm tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Phượng Tần đi đến chỗ Lạc Quân Tường vừa nói, oa, nơi này quả thật là một thư viện. Bên trong bày ít nhất cũng hơn hai mươi giá sách cao đến mấy thước, trên giá sắp xếp rất nhiều thư tịch. Phượng Tần vừa đi vừa nhìn kỹ tên sách, thế nhưng đa số đều là chữ y không nhận ra, chỉ có thể hiểu được một số từ đơn giản.

Đột nhiên, Phượng Tần thấy một dãy sách tiêu đề viết bằng tiếng anh. Tiếng anh?! Phượng Tần rút lấy một quyển trong đó, mở ra nhìn sơ qua vài dòng, đúng là sách tiếng anh, thật tốt quá!

Y lập tức cầm cuốn sách, kích động chạy đến trước mặt Lạc Quân Tường hỏi:

“Quân Tường, vì sao nơi này lại có sách tiếng anh?”

Nhìn biểu tình kích động của y, Lạc Quân Tường không hiểu chuyện gì, chỉ là thấy những quyển sách này thì có cần thiết phải kích động như vậy?

“Đây là Liệt Nhật quốc tiến cung cho chúng ta, đáng tiếc cả triều đình trên dưới không ai có thể tinh thông được toàn bộ, cho nên vẫn đặt ở nơi này. Tần, xảy ra chuyện gì? Có cần phải kích động thế không?”

“Quân Tường, những thứ này ta hiểu được, toàn bộ đều hiểu được.”

Nghe xong, Lạc Quân Tường lộ ra một tia nghi hoặc. Phượng Tần mất trí nhớ ngay cả ngôn ngữ nước mình còn quên, đừng nói đến ngôn ngữ nước khác, tại sao lại có thể tinh thông cái này.

“Tần, sao ngươi lại biết ngôn ngữ của Liệt Nhật quốc?”

Phượng Tần lập tức lấy tay che miệng mình lại. Trời ạ, bản thân rất kích động không cẩn thận nói ra, tựa như Trung Quốc có câu ‘giấy không gói được lửa’. Hơn nữa sớm hay muộn Quân Tường cũng sẽ biết. Nói không chừng giờ kể ra so với sau này còn tốt hơn, dù gì mình cũng không muốn giấu diếm hắn nữa.

“Quân Tường, có thể để Tiêu công công ra ngoài một chút không?”

“Được rồi, Tiêu công công, ngươi ra ngoài đi, thuận tiện đóng cửa lại.”

Nếu là bí mật không thể để cho kẻ khác biết được thì đóng cửa lại sẽ an toàn hơn.

Đợi Tiêu công công đóng cửa xong, Lạc Quân Tường kéo Phượng Tần ngồi xuống ghế Quý Phi ở bên cạnh.

“Được rồi, ngươi nói đi.”

“Quân Tường, ngươi có nghe qua chuyện, người sau khi chết linh hồn ly thể, rồi mượn thân thể một người khác để tái sinh không?”

Phượng Tần khẩn trương nhìn hắn nói.

Người sau khi chết linh hồn ly thể rồi mượn thân thể một người khác để tái sinh? Ý là ‘Tá thi hoàn hồn’ sao?

“Ngươi…Ý ngươi là gì?”

Phượng Tần hít một hơi thật sâu nói:

“Quân Tường, ta vốn không phải là Phượng Tần, ta là người đến từ tương lai. Lúc trước vì gặp chuyện ngoài ý muốn nên đi tới nơi này, bất đắc dĩ thay thế cho Phượng Tần trước kia. Ta gọi là Kevin.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.