Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vãn Hà cung

“Hàng!” Một nữ nhân mặc cung trang hoa lệ, diện mạo mĩ diễm thần tình vẻ giận dữ ném cái chén đến trước mặt cung nữ đứng cách ả không xa. “Bảo ngươi đi cấp bản cung ly trà, ngươi cư nhiên rót một ly trà nóng thế này mang đến! Ngươi muốn bỏng chết bản cung sao?”

Người cung nữ kia sợ đến mức quỳ sụp xuống. “Thỉnh quý phi nương nương tha tội, nô tỳ xin đi rót ly trà khác.”

“Không cần, ngươi chân tay vụng về, sớm hay muộn cũng có một ngày bản cung sẽ bị ngươi làm tức chết.”

Lúc này, một nữ nhân mặc y phục cung nữ đến bên người ả an ủi: “Nương nương hà tất phải tức giận với một cái cung nữ nho nhỏ, sinh khí hội thương thân, nương nương phượng thể quan trọng hơn.”

“Quên đi, ngươi đứng lên đi.” Lâm quý phi – ả chính là chất nữ của Thái Hậu Cố Hải Lâm, thân là người đứng đầu tứ phi lại là quý phi duy nhất, hiện giờ chưa có lập hoàng hậu, cả hậu cung đều do ả làm chủ.

“Tạ ơn quý phi nương nương,” Cung nữ lập tức đem những mảnh vỡ của chiếc chén trước mặt thi dọn gọn gàng.

“Liễu Dĩnh ngươi không biết, kỳ thật bản cung tức giận nhất không phải chuyện này.”

Liễu Dĩnh từ nhỏ đã theo bên người Cố Hải Lâm, là người duy nhất khi tiến cung Cố Hải Lâm dẫn từ bên ngoài vào, cho đến này vẫn là tâm phúc của ả. “Vậy không biết nương nương sinh khí vì chuyện gì?”

“Đêm qua Hoàng Thượng cư nhiên đưa tên tiện nhân Phượng Tần ở trong lãnh cung tiến ra, không chỉ có tứ phong nhất phẩm phi, lại còn đem Thần Hi cung ban cho hắn. Năm đó Hoàng Thượng không để ý đến Thái Hậu phản đối, một mực đưa hắn tiến cung, bản cung liền biết hắn là một sự uy hiếp, cũng may trời xanh có mắt khiến cho Hoàng Thượng mất đi trí nhớ những ngày bên hắn, để cho Thái Hậu lấy tội danh hắn làm nguy hại đến Hoàng Thượng đánh tiến lãnh cung. Sự tình cách đã nhiều năm như thế, không biết hắn dùng quỷ kế gì lại khiến cho Hoàng Thượng từ lãnh cung đón ra.” Lâm quý phi nói nghiến răng nghiến lợi, hai tay còn vì sinh khí mà siết chặt khăn lụa trong tay ả. “Thật sự là tức chết bản cung!”

“Nương nương, nô tỳ còn nghe nói hắn ở lãnh cung ba năm trước vì Hoàng Thượng sinh hạ nhi tử, hài tử kia hiện giờ được tứ phong làm tam hoàng tử nữa.” Liễu Dĩnh nhỏ giọng nói bên tai ả.

“Có thể tưởng được năm đó Hoàng Thượng thương hắn như thế, lại tán thành cùng hắn gieo trồng tử quả cho đến khi mang thai hoàng tử, nếu không phải Hoàng Thượng mất đi trí thì có thể hiện giờ ngay cả Hoàng Hậu hắn cũng làm rồi.” Nói đến đây, trong mắt Lâm quý phi hiện lên một tia quang độc hoang mang. “Liễu Dĩnh, thông tri mấy vị muội muội, buổi chiều bản cung muốn dẫn các nàng cùng đến hảo hảo gặp mặt hắn, nhìn xem đến tột cùng hắn dùng yêu thuật gì mê hoặc Hoàng Thượng!”

“Dạ, nương nương, nô tỳ liền đi an bài.”

Ánh nắng ấm áp từ lúc mở cửa số chiếu vào phòng, một đôi phụ tử đang nằm trên chiếc giường lớn hoa lệ, phụ thân tỉnh ngủ chặm rãi mở to mắt, đột nhiên nhìn thấy trước giường sáu người ăn mặc chỉnh tề mặt không chút thay đổi, phụ thân sợ tới mức trừng mắt hét lớn lên: “A……! Có quỷ a!”

Nghe thấy tiếng hét của phụ thân, nhi tử đang ngủ say lập tức tỉnh lại hỏi: “Quỷ? Phụ thân, quỷ ở nơi nào.”

“Không, nguyên lai là người, đứng ở trước giường không có lên tiếng, làm ta sợ muốn chết.” Phượng Tần vỗ vỗ ngực, thật sự là người dọa người hù chết người a, làm sao có người đứng trước giường chờ người khác tỉnh giấc chứ.

“Nô tài Thụy Đắc thỉnh an nương nương, tam hoàng tử.”

“Nô tài Lâm Lục thỉnh an nương nương, tam hoàng tử.”

“Nô tài Hác An thỉnh an nương nương, tam hoàng tử.”

“Nô tài Nhược Mai thỉnh an nương nương, tam hoàng tử.”

“Nô tài Lạc Anh thỉnh an nương nương, tam hoàng tử.”

“Nô tài Nhược Sương thỉnh an nương nương, tam hoàng tử.”

Phụ tử Phượng Tần ngồi trên giường ngơ ngác nhìn một đám người bọn họ thỉnh an mình: “Ách, chào các ngươi!”  
 

Tiểu Tương đang chuẩn bị bữa sáng nghe thấy Phượng Tần hét liền nhanh chóng chạy tới trước giường Phượng Tần khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nương nương? Có phải bọn họ hầu hạ có gì không tốt không?”

Phượng Tần khoát tay, “Không có việc gì, đột nhiên nhìn thấy có nhiều người đứng trước giường như thế khi ta thức dậy, bị dọa một chút thôi.”

Thiếu chút nữa quên nương nương mất trí nhớ, có thể sẽ không có thói quen phô trương như vậy. “Nương nương, tiểu chủ tử, bọn họ đều là người Tiểu Tương vừa mới đi tuyển về hầu hạ các ngài, hiện tại bọn họ ở nơi này chờ các ngài thức dậy rồi rửa mặt chải đầu giúp các ngài.”

Nghe Tiểu Tương nói như thế, Phượng Tần mới chú ý tới những vật dụng trên tay sáu người họ, chậu rửa mặt, khăn mặt, nhuyễn xoát(cùng với bàn chải đánh răng ở hiện đại không khác nhau lắm),mấy thứ nữa đều là đò dùng để rửa mặt chải đầu.

“Nguyên lai là như vậy a, bất quá không cần phiền toái thế, chúng ta có thể tự mình rửa mặt. bình thường đều tự chúng ta làm mà.” Cần đến sáu người hầu hạ mình và Vũ Nhi rửa mặt có tránh có phần khoa trương.

“Nương nương, bọn họ là Hoàng Thượng ban cho người, hầu hạ các ngài như vậy tuyệt đối không khoa trương. Nếu nương nương và tiểu chủ tử đã muốn rời giường, vậy thỉnh sau khi rửa mặt chải đầu xong thì đến dùng tỏa thiện đi, Tiểu Tương đã giúp các ngài chuẩn bị xong rồi.”

Đợi phụ tử Phượng Tần sơ tẩy xong, Tiểu Tương dẫn hai người họ đi đến bàn ăn đã bày ra điểm tâm đủ loại màu sắc hình dạng.

“Oa! Thật nhiều điểm tâm nga, nước miếng của Vũ Nhi đều chảy ra hết rồi.” Tiểu quỷ thích ăn Lạc Tử Vũ khoa trương không ngừng lấy tay lau cái miệng nhỏ nhắn của mình.

“Tiểu Tương, còn có những người khác tới cùng ăn với chúng ta sao?”

“Bẩm nương nương, không có, chỉ có nương nương và tiểu chủ tử ăn thôi.”

“Nhiều thế này?” Nói xong, Phượng Tần đã nhanh chóng ngồi xuống bắt đầu ăn, lại phát hiện ở đây trừ mình và Vũ Nhi thì mọi người đều đứng nhìn họ ăn. “lâm Lục, ngươi đi lấy một ít bát đũa đến đây!”

“Dạ, nương nương,” Tuy rắng không rõ Phượng Tần muốn làm gì, nhưng nương nương đã phân phó, Lâm Lục đành phải tuân chỉ.

Trông mỗi cung điện ở hậu cung đều có một tiểu trù phòng, tiện cho vào tối muộn phi tử hậu cung đói bụng có thể sai nô tài đi chuẩn bị chút điểm tâm.

Lâm Lục cầm bát đũa đặt trên bàn xong, Phượng Tần đột nhiên nói: “Tiểu Tương các ngươi ngồi xuống cùng nhau ăn, chỗ này rất nhiều điểm tâm, ta cùng Vũ Nhi không ăn hết, mọi người cùng ăn đi.”

Nơi này dù sao cũng không phải lãnh cung, chủ tử và nô tài đều phải phân biệt rõ ràng, Tiểu Tương cảm thấy có điểm khó xử nói: “Nương nương, như vậy không hợp lễ, hậu cung có quy định nô tài không thể ngồi cùng bàn ăn với chủ tử, phải chờ nương nương và tiểu chủ tử ăn xong, nhóm nô tài mới có thể ăn được.”

“Trước kia người cũng cùng ăn với chúng ta mà, hơn nữa nơi này chỉ có chúng ta, không phải sợ.” Phượng Tần đứng lên kéo Tiểu Tương ngồi xuống ghế. “Lâm Lục, Nhược Sương, các ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, các ngươi nhiều người nhìn ta không thể ăn được, hơn nữa có mấy người chúng ta thì không thể ăn hết.”

Mấy cung nữ và thái giám ở đây nhìn lẫn nhau, nếu nương nương đã nói như thế, Tiêu công công thân là tổng quản Thần Hi cung đều cũng ngồi xuống ăn rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu, hơn nữa điểm tâm nương nương ăn đều là loại cao cấp, bình thường nếu không phải chử tử tâm tình tốt ban cho thì không thể ăn được. Thế là bọn họ ngồi xuống theo yêu cầu của Phượng Tần, trong lòng đám người Lâm Lục đều đồng thời thốt lên một câu — nương nương nhất định là vị chủ tử tốt!

—-

Tên bé Vũ Nhi là Lạc Quân Vũ nhưng do bé còn nhỏ, và theo đứng hàng con nên thay Quân bằng Tử. Nên có những lúc là Lạc Quân Vũ or Lạc Tử Vũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.