Ngọc Trần Tử híp mắtgiả vờ suy nghĩ một lát sau đó lại đứng lên đi vòng qua vòng lại vàivòng xung quanh Phong Liệt Diễm, chăm chú nhìn gương mặt Phong Liệt Diễm khoảng một khắc đồng hồ, cho đến Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm sắp không chịu nổi nữa, mới mở miệng nói: "Ngươi là tiểu tử Phong gia?"
Phong Liệt Diễm rốt cuộc thở dài một hơi, không cần nữa nghiêm túc ở chỗ nàynữa, liền mỉm cười khom lương làm đại lễ với Ngọc Trần Tử, nói: "PhongLiệt Diễm bái kiến lão tiền bối!"
"Lão tiền bối gì chứ? Ngươi làcháu của Như Mi, cũng chính là cháu của ta, ngươi cũng giống hắn đều kêu ta là sư công đi!" Ngọc Trần Tử vuốt chòm râu bạc trắng nói.
"Dạ, sư công!" Phong Liệt Diễm vui mừng gọi.
"Sư công? Người quá thiên vị!" Lạc Tuyết thấy Phong Liệt Diễm vẻ mặt hả hênháy mắt với mình, không khỏi nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên giận trách.
"Sư công thiên vị như thế nào? Nếu là năm đó người Như Mi gả là ta, thìtiểu tử này chính là cháu của ta rồi !" Ngọc Trần Tử vội che chở PhongLiệt Diễm.
"Đúng vậy Vân Thiên, đệ không nên hẹp hòi như vậy chứ!" Phong Liệt Diễm vỗ vỗ bả vai Lạc Tuyết bộ dáng rất rộng lượng.
Lạc Tuyết liền nghiêm mặt, "Sư công, con không ở với người nữa, con đi thăm cha con!"
Lạc Tuyết lên xuống vài lần người đã đến phía sau thạch thất rồi.
Phong Liệt Diễm thấy thế, vội la lên: "Vân Thiên? Đệ đừng giận ta!" nói xong muốn đuổi theo Lạc Tuyết, bị Ngọc Trần Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976696/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.