Gió đêm Lànhlạnh thổi lên nỗi đau của Lạc Tuyết những giọt lệ trên mặt cũng mang hàng ngànkhổ tâm của nàng, mờ mịt bước đi trên ngã tư đường, nàng nên đi đâu đây? Thiênhạ rộng lớn giờ phút này hoàn toàn không có một nơi cho nàng dung thân nữa sao?Tại sao lại ép nàng nói ra có phải là nữ nhân hay không? Có phải là Lê Lạc Tuyếthay không?
Chân tướng lời nói dối đã bị ép đến mức nàng không có cách nào trốn chạy, YênBăng Hàn ngươi thật nhẫn tâm! Nhất định khiến Lạc Tuyết ở trước mặt ngươi khôngcó chốn dung thân sao? Phong Đại Ca, ta muốn ngay lập tức nhìn thấy huynh, bởivì ngươi huynh sẽ không ép buộc ta đúng không, phải hay không? Bởi vì huynh sẽdành cho ta muôn vàn ấm áp, phải hay không? Lạc Tuyết dựa vào góc tường thân thểchậm rãi trượt xuống, nước mắt thấm ướt trước ngực y phục bạch y, cũng xuyên thấulòng bàn tay lạnh lẽo của Lạc Tuyết.
Đứng dậy chao đảo đi về phía trước, cho đến khi đến một cánh cửa quen thuộc thìLạc Tuyết dừng lại, từ trên tấm bảng hiện lên hai chữ rất lớn: Lê phủ. "Haha, ông trời là ngươi chỉ dẫn ta đến nơi đây sao?"
Lạc Tuyết giơ tay lên, muốn gõ cửa, lại nhàn nhạt nở nụ cười, đã quá nửa đêm rồi,không còn ai canh cửa nữa, cha mẹ nhất định đang ngủ say, nàng cần gì quấy rầy?Xoay người tiếp tục đi đến phía trước, sau khi đi được mấy bước, Lạc Tuyết lạidừng lại, nàng hiện tại rất muốn ngủ, ngủ thật nhiều, nếu là có thể rúc vàolòng của mẫu thân ngủ, thì tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976680/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.