Trong rừng Cổ Đạo, ánh tà dương đỏ như máu, làn gió nhẹ giống như thổi qua tai, biến thành tiếng dịu dàng nỉ non.
Hai bóng người, một xanh một trắng, đang phi ngựa, như bay đi xẹt qua,thỉnh thoảng có vài sợi tóc bị gió thổi loạn, mắt phượng hẹp dài dảoqua, khẽ chớp mắt, những sợi tóc bay tự do theo gió, vừa xinh đẹp vừathánh khiết.
Ngạo Thế phong hoa, khiêu khích hoàng quyền, thì như thế nào? Chỉ cần nàng mong muốn, trong mấu trăm vạn quân lấy đi tínhmạng một người thì có khó khăn gì?
Phong Liệt Diễm chạy thẳng từgiữa một khe hở nhìn về phía Vân Hận Thiên đang dùng một tay điều khiểnngựa. Đôi mắt kia lúc nào cũng ngập tràn thù hận, chịu bao nhiêu đaukhổ? Loại khổ sở này đến khi nào có thể chuyển thành hạnh phúc? Đườngvẫn còn dài sao? Hắn có thể đem đến hạnh phúc đó không? Có lẽ Vân HậnThiên nói đúng, cuộc đời và những gì bọn họ trải qua không giống nhau,hắn có tư cách gì khuyên “hắn’ quên hết mọi thứ? Mỗi người đều có nútthắt ở trong lòng, người ngoài thì làm sao hiểu chứ?
Lần này lầnđi Cảnh Châu, Phong Liệt Diễm không biết là đúng hay sai, có lẽ có thểgiúp Vân Thiên đẩy nhanh tốc độ báo thù, cũng có lẽ sẽ đem Vân Thiên đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Việc đời khó liệu, nhưng mà hắn, Phong LiệtDiễm, tuyệt đối sẽ không cho phép Vân Thiên bị một chút tổn thương nàonữa, cho dù là đổ xuống toàn bộ người hắn.
Liếc mắt cho Lạc Tuyết một nụ cười an tâm, Lạc Tuyết cũng thản nhiên cong khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976670/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.