Sau khi quản gia lui xuống, Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết không ai nói một câu nào.
Phong Liệt Diễm duy trì tư thế suy tư thật lâu, cuối cùng không nhịn được màhỏi: "Vân Thiên, đệ muốn liên kết vơi năm người bọn họ đối phó TrangThân Vương sao?"
Lạc Tuyết cười lạnh, đồng thờ giọng điệu cũngđầy trào phúng: "Phong đại ca sợ đệ tiểu đệ đối nghịch với Thân VươngĐại Kim, làm liên lụy đến Liệt Diễm Sơn Trang sao?"
Phong LiệtDiễm bực bội, nện một quyền lên bàn, cái bàn lặp tức tan nát. Tất cảngười hầu đứng bên cạnh gương mặt đều sợ đến tái mét, ngay cả thở mạnhcũng không dám. Phong Liệt Diễm giận dữ hét lớn: "Toàn bộ cút hết." Bọn người hầu liền lặp tức chạy trối chết, không ai dám ở lại.
Trong đại sảnh chỉ còn hai người đang giương cung bạt kiếm, Lạc Tuyết chorằng Phong Liệt Diễm bị nàng nói trúng tim đen, nên thẹn quá hóa giận,còn cố tình trừng mắt nhìn Phong Liệt Diễm. Mà Phong Liệt Diễm đi tớigần Lạc Tuyết, bây giờ hai người chỉ cách nhau có một ngón tay. Đôi mắt Phong Liệt Diễm sâu như biển cả, nhìn không thấy đáy, âm thanh đầytức giận nói: "Vân Thiên, ta nói cho đệ biết. Ta - Phong Liệt Diễm chođến bây giờ cũng chưa từng nịnh nọt ai, cũng không vì lợi mà quên nghĩa. Ta đã ở trong hắc bạch lưỡng đạo mười mấy năm nay, chưa từng sợ bất kỳkẻ nào. Nay cả đương kim Hoàng Đế cũng phải kính ta ba phần, đệ cho làta chỉ sợ một Thân Vương nhỏ bé hay sao? Đệ cho là, Phong Liệt Diễm ta chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976643/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.