Sáng sớm hôm sau, Lạc Tuyết tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, lấy tay sờ lênmặt, nước mắt sớm đã ngập tràn, kể từ khi nàng được Ngọc trần Tử cứu vềsau khi tỉnh, hầu như mỗi đêm đều nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy lúm đồngtiền như hoa của Thượng Quan Vũ Điệp, một chén thuốc phá thai, một chuôi kiếm sắc lạnh lấp lánh, phía dưới thân dòng máu đỏ tươi cuồn cuộn chảy, cánh tay trái của nàng mềm nhũn vô lực rớt xuống đất, còn có Long NgạoThiên. Trừng mắt nhìn nàng với ánh mắt tuyệt tình, trong cơ thể dòng máu nàng giống như là bị rút khô không còn một giọt, rồi thân thể nặng nềngã xuống đất. . . . . .
Lạc Tuyết ngồi xếp bằng trên giường, cốgắng đè xuống cơn u ám trong lòng, vận công sử dụng chân khí điều hòamột hồi, rốt cuộc làm bản thân bình tĩnh hơn, sau đó cầm kiếm đi ra khỏi phòng ngủ. Điểm nhẹ mũi chân một chút, người đã bay lên không trunglên, bay ra xa năm trượng, vững vàng đáp xuống cạnh suối nước nóng,nhưng đã thấy Ngọc Trần Tử đã đợi nàng ở nơi đó rồi.
"Lạc nhi, sư công xem qua thấy kiếm pháp của con đã khá điêu luyện, hôm nay sư côngmuốn tỷ thí cùng con một lần, chúng ta đấu một lúc, việc này sẽ khiếncon có nhiều kinh nghiệm đối đầu với kẻ địch nhiều hơn” Ngọc Trần Tửnói. "Dạ, được." Lạc Tuyết nhẹ gật đầu, rút kiếm ra khỏi vỏ, đứng vềphía bên phải, sau đó dơ tay lên ra dấu tay, Ngọc Trần Tử tay cầm mộtthanh kiếm bình thường, thân hình chuyển động, xuất ra một chiêu "Ám ảnh trùng điệp" hướng về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết xoay người lại né tránh, tấn công trở lại xuất ra tuyệt chiêu "Lôi phong vang dội", hai ngườiđấu với nhau hơn nửa canh giờ, Lạc Tuyết sử dụng Hỏa Vân Kiếm mãi vẫnkhông thể chạm vào áo của Ngọc Trần Tử, lại bị Ngọc Trần Tử xuất mộtchiêu kiếm "Tiêu Dao thiên hạ" đánh bay thanh kiếm trong tay, Lạc Tuyếtbuồn rầu: "Sư công, con thật sự vô dụng."
"Ha ha ha, Lạc nhi, sưcông bắt đầu luyện bộ tâm pháp kia năm mười ba tuổi, đã luyện được hơnsáu mươi năm rồi, hơn nữa sư công đã hành tẩu giang hồ mấy chục năm. Đãtrải qua bao nhiêu trận đấu kinh nghiệm đương nhiên so với con là mạnhhơn rất nhiều mà, con có thể tiếp được hơn 1000 chiêu của sư công, lúcnày đã là ít người có được, không nên nản lòng, cứ tiếp tục luyện tập,sau này khi giao đấu nhiều hơn với kẻ địch, tự nhiên sẽ vận dụng linhhoạt các chiêu thức." Ngọc Trần Tử vui vẻ cười to nói.
"Bắt đầutừ hôm nay, con còn phải học tập sư công tự mình nghĩ ra chiêu thức -Thiên Diệp Lưu Vân chưởng!" Ngọc Trần Tử nói xong trong nháy mắt hướngrừng cây phía sau lưng đánh ra một chưởng, chỉ thấy lá trên cây Diệp Tửgiống như mưa nhẹ nhàng rơi xuống, nhưng không rơi xuống đất ngay, màlại tạo thành một vòng xoáy trên không trung trôi bồng bềnh, giống nhưmột đám mây lớn trên trời, nhưng chốc lát sau bỗng nhiên rơi xuống đất,Lạc Tuyết nhìn lại, từng phiến lá đã vỡ tan từng mảnh rơi đầy trên đất.
"Sư công, chiêu Thiên Diệp Lưu Vân chưởng thật là lợi hại! Nếu sử dụngchưởng này trên cơ thể con người, chỉ sợ là một chưởng đã mất mạng!” Lạc Tuyết thở dài nói.
"Ha ha, Lạc nhi, lúc nãy sư công chỉ sử dụngcó năm phần công lực mà thôi, nếu sử dụng toàn lực xuất ra chưởng nàymới phát ra uy lực lớn nhất, gọi là "Tan thành mây khói", chưởng phápnày ý nghĩ của nó chính là những từ này, Lạc nhi, sư công phải nhắc nhởcon, một chưởng này xuất ra vô cùng độc ác, nếu như sau này con phải kẻác, trừ phi là kẻ đó là một tên đại ác nhân hoặc là vì bảo vệ bản thânmình, nếu không không nên tùy tiện xuất ra một chiêu này, hiểu không?”
"Thiên Diệp Lưu Vân chưởng này chú trọng ở chỗ sắc bén và linh hoạt, tùy ý tựnhiên, nhưng sử dụng toàn bộ công lực lại là long trời lở đất. Tổng cộng chia làm tám đường "Một Diệp Phiêu Linh" chỉ cho con, con nhớ nhìn kỹ!"
. . . . . .
Trong cốc mới bảy ngày, trên đời đã ngàn năm.
Thấm thoắt, Lạc Tuyết sống ở trong "Hồi hồn cốc" học nghệ đã hơn năm nămrồi, đại tiểu thư ngây thơ trẻ con năm xưa hôm nay đã thay đổi hình dáng khác, vẫn là khuôn mặt phong hoa tuyệt, nhưng trước sau vẫn luôn mặcquần áo nam tử, áo trắng thắng tuyết, tóc búi ngọc quan, ánh mắt trongtrẻo nhưng đầy lạnh lùng như có tia sáng, xuyên qua đó là một tia sắcbén mà lạnh lùng, ở giữa lông mày có một ấn ký màu đỏ theo thời giancàng ngày càng đỏ thắm, khiến người ta phải kinh ngạc, câu hồn đoạtphách!
Trong năm năm này, với tài trí trời ban của Lạc Tuyết, đãhọc xong nhiều loại tuyệt kỷ của Ngọc Trần Tử, Tiêu Dao Thập Tam Kiếm,Thiên Diệp Lưu Vân chưởng, Niêm Phượng thủ, nghe tâm công, Mị Tâm khúc,Ngũ Hành Bát Quái Trận và thuật điều khiển ong, còn học rất kỹ y thuậtcủa sư công với danh "Mặt quỷ thần y".
Trong lúc Lạc Tuyết cốgắng nỗ lực hết mình bỏ ra bao nhiêu sức lực cùng mồ hôi, rất nhiều lầnnàng nghĩ mình không thể nào cố gắng nổi nữa, nhưng chỉ cần chạm vào ống tay áo bên trái trống không, dường như sẽ chạm vào nguồn gốc nỗi đautận sâu trong đáy lòng nàng, sau đó lau hết tất cả mồ hôi trên mặt, cắnrăng tiếp tục chịu đựng khổ cực để luyện công, mỗi lần vào những lúc như thế này, trong lòng Ngọc Trần Tử lại sinh ra hiều đau thương, nhưng hắn biết, chỉ có Lạc Tuyết học thành võ công tuyệt thế, mới có thể biến hóa từ nhộng trở thành bướm, Dục Hỏa Trọng Sinh, mới có thể rời khỏi "Hồihồn cốc" đi ra thế giới bên ngoài một lần nữa, như vậy mới có năng lựcbảo vệ bản thân không để bị người khi dễ. Cho nên Ngọc Trần Tử cái gìcũng không nói, chỉ ở bên cạnh lúc Lạc Tuyết mệt mỏi nhất, đưa cho nàngmột chiếc khăn tay, và nở một nụ cười khích lệ.
Mà năm năm trongđó, Long Ngạo Thiên bởi vì Thượng Quan gia coi thường vua và quyền lợicủa dân chúng, cho dù trong lòng hiểu rõ ràng mọi việc đều do ThượngQuan Vũ Điệp làm, nhưng không có cách nào để phế bỏ vị trí chính phi của nàng, chỉ có chờ đợi thời cơ lật đổ Thượng Quan gia sau đó xử lýchuyện này. Nhưng năm năm này, hắn lại cho Thượng Quan Vũ Điệp nhận hếtbao khó chịu, cũng không chấp nhận bất cứ thị thiếp nào mà quan viêndâng lên cho Long Ngạo Thiên, thái độ khác thường, trong phủ nhiều hơnmột người lại một người, hắn không còn đến "Thanh Tâm các" ngủ lại nữa.việc tìm kiếm Lạc Tuyết hắn vẫn không hết hi vọng, thời điểm tất cả mọingười không còn tiếp tục ôm hy vọng nữa, thì hắn vẫn tin chắc rằng Lạcnhi của hắn không chết, chỉ là đã qua năm năm rồi, tại sao hắn vẫn không tìm được nàng?
Chiếc khăn gấm vuông thêu hình hoa mai này LongNgạo Thiên chưa bao giờ rời thân, bóng dáng anh tuấn mạnh mẽ rắn rỏi mỗi ngày vào lúc hoàng hôn xuống vẫn lặng lẽ đứng yên ở bên trong "HàNguyệt trai", thỉnh thoảng đứng gần hai canh giờ, im lặng ngẩn người, có khi một mình đứng đó lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên cười to không ngừng,rồi có khi nhẹ giọng mềm mại nói. Bất kể hắn sủng ái những vị kia thiếpthất kia cỡ nào, nhưng không có bất kỳ người nào có thể đặt chân vào "Hà Nguyệt trai" một bước, mà căn phòng này lại trở thành nơi cấm địa củaTrang Thân Vương phủ, mọi người bàn tán đủ loại lời đồn.
TriểnNguyệt Dung bởi vì quá thương nhớ Lạc Tuyết mà đổ bệnh, bệnh nặng đã vài lần, cuối cùng cũng gắng gượng qua khỏi, bây giờ trong phủ xây một Phật Đường, mỗi ngày đến đó ăn chay niệm Phật, cầu xin ông trời phù hộ congái của nàng mạnh khỏe.
Người năm đó đẹp nhất kinh thành "Đệ Nhất Mỹ Nhân" Lê Lạc Tuyết, thành một câu đố, một truyền thuyết, nhưng mà ai cũng không thể nào dự đoán được, lại chính là cô gái này, rất nhanh sau đó lại Nổi Danh Thiên Hạ về câu chuyện truyền kỳ khác nữa!
. . . . . .
"Hồi hồn cốc" bên trong nhà đá, Ngọc Trần Tử giúp đỡ Lạc Tuyết dùng lượcchải đầu, "Lạc nhi, bây giờ con có thể xuất cốc rồi, có thể đi làmchuyện mà con muốn làm!"
Lạc Tuyết trong lòng chấn động, nhưnglại không quay đầu lại, lông mi nhẹ rủ xuống, nhẹ giọng nói: "Sư công,ngươi nói lúc này Lạc nhi có thể đi ra ngoài rồi sao?
"Ưmh, connên đi ra thế giới bên ngoài xông xáo một chút, sư công bây giờ già rồi, nhưng con lại còn rất trẻ, còn có rất nhiều con đường phải đi, lại còncó rất nhiều hận thù cần được hóa giải, đi đi.”Ngọc Trần Tử khẽ mỉmcười, vỗ nhẹ bả vai Lạc, nói.
Ở phía ngoài cốc, Lạc Tuyết đứng ởrừng hoa, những cánh hoa bay nhẹ rồi nhẹ rơi trên vai, thỉnh thoảng mộtvài cánh hoa bị gió thổi lên lướt qua gương mặt trong veo mà lạnh lùng,những giọt nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống, giọng nóinghẹn ngào nói, "Sư công, Lạc nhi sẽ rất nhớ người! Sư công, người nhấtđịnh phải bảo trọng nhé!”
Ngọc Trần Tử hốc mắt đỏ lên, lấy ra"Thất Huyết Đan" và "Hồi Hồn Đan" mỗi loại một bình, giao tận tay choLạc Tuyết, "Lạc nhi, thuốc này con nhớ mang theo, chuẩn bị khi cần đếnđể dùng. Nhớ, con ở nơi này, còn có một người thân! Nếu nhớ sư công, thì hãy trở lại thăm sư công đó!"
Nhẹ nhàng ôm từ biệt, hai ngườiđều nước mắt tràn mi, sau đó Lạc Tuyết bước lên con đường tương lại báothù rửa hận của nàng. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]