Ánh chiều tà của mặt trời từ từ chiếu xuống hang động, làm ấm cả hang động, chiếu vào gương mặt của Lạc Tuyết.
"Tin tưởng ngươi? Ta còn có thể tin tưởng người khác được sao?" Lạc Tuyết cuối đầu thì thào nói, khẽ khóc.
Ngọc Trần Tử mang đến một tấm ván gỗ, để xuống rồi đỡ nàng ra khỏi hangđộng, còn cách ôn tuyền chừng tám thước liền dừng lại, sau đó xoay người lấy một bộ y phục nữ nhi màu xanh đặt bên cạnh, rồi mới lên tiếng: "Lão phu đây tuổi đã cao, nói không chừng một ngày nào đó sẽ nằm vào quantài, còn có thể lừa ngươi sao? Ha ha, hài tử, ôn tuyền này nhiều bọtkhí, đối với thân thể của ngươi rất có lợi, hơn nữa bây giờ trong cơ thể của ngươi còn có hàn khí". Ngọc Trần Tử vuốt chòm râu của mình, mỉmcười, sau đó chỉ vào bộ y phục nói tiếp: "Bộ y phục này là hôm qua lãophu vào thành mua cho ngươi, trong cốc này chỉ có một mình lão phu, chonên ngươi phải tự mình làm lấy, lão phu đi luyện công đây." Nói xong,Lạc Tuyết còn chưa kịp thấy rõ, người đã biến mất.
Nàng nhìn chằm chằm ôn tuyền một hồi lâu, tỉnh táo lại, nàng quyết định tạm thời tintưởng lão đầu này, theo lời lão nói mạng của nàng là lão cứu về, còn cócái gì mà không tin tưởng? Cùng lắm thì lấy mạng nàng lại, còn có thểlàm gì khác đây? Sinh tử hôm nay đối với Lạc Tuyết mà nói, không cònquan trọng nữa?
Nhẹ nhàng cỡi y phục đã bị tàn phá đến không nhìn ra cái gì, đi vào giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976590/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.