Lạc Tuyết và Cẩm nhi hai người lằng nhằng mãi lúc trở lại phủ thị lang thìđã sắp đến bữa tối. Nhìn bộ dáng đi lại không tiện của Lạc Tuyết, TriểnNguyệt Dung vội vàng tới gần đỡ lấy, giọng lo lắng nói;"Lạc nhi, châncủa con sao thế? Có phải bị thương không? Cẩm nhi, ngươi chăm sóc tiểuthư thế nào vậy?"
"Phu nhân, thật xin lỗi, là lỗi của Cẩm nhi, nhẽ ra . . . . ."
"Mẹ, người đừng tức giận, đừng trách Cẩm nhi. Là lúc đi trên đường bỗngnhiên có một tiểu ăn xin chạy tới không cẩn thận đụng phải con, không có gì đáng ngại, thực sự, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi rồi, đến lúc đó Lạcnhi còn có thể dạy cho người và phụ thân khiêu vũ !" Lạc Tuyết mỉm cườian ủi.
"Thật sự không có chuyện gì ? Lát nữa để nương xem mộtchút, nếu không nương thì thỉnh đại phu tới bắt mạch cho con, như vậy sẽ an tâm hơn." Triển Nguyệt Dung nghiêm túc nói.
"Ha ha, mẹ ngườiphải tin tưởng con, không có việc gì, chúng ta mau vào trong đi thôi,phụ thân chắc chờ sốt ruột rồi." Lạc Tuyết quay lại nở một nụ cười trấnan, đi đến trước tiền sảnh, Triển Nguyệt Dung vội đỡ nàng đi vào.
Vừa mới bước vào, Lạc Tuyết nhìn thấy rất nhiều vàng bạc, vải vóc, châungọc, đồ trang sức, kim khí ….làm cho choáng váng cả mặt, "Phụ thân,chuyện gì thế này?"
"Lạc nhi, chân con bị thương? Có nghiêm trọng không? Mau lại đây cho phụ thân nhìn một chút." Lê Sinh Niên đi tới đỡLạc Tuyết, ngồi xuống, không đáp mà hỏi ngược lại.
"Ha ha, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-tan-phi-cam-tu-thien-ha/2976558/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.