Trên người Phượng Du Lâm chỉ quấn một cái chăn mỏng, nửa mơ nửa tỉnh nằm trên giường trải thảm lông mềm mại.
Hình như cái giường đang chấn động?
Phượng Du Lâm ý thức mơ hồ, không biết mình đang ở chỗ nào. Dần dần thanh âm lộc cộc lộc cộc bên tai ngày càng rõ ràng, toàn bộ “căn phòng” tựa hồ cũng chấn động theo.
Tiếng người nói chuyện bên ngoài thấp thoáng truyền đến.
“Đại ca, rốt cuộc là ai viết mật hàm?”
Mai Sĩ Hoa vừa đánh xe vừa hỏi Vân Thiều Lỗi bên cạnh.
“Ta bây giờ vẫn chưa thể nói.” Vân Thiều Lỗi ra vẻ thần bí đáp.
“Ngay cả ta cũng không thể?” Mai Sĩ Hoa bất mãn lầu bầu.
“Không phải ta không tín nhiệm đệ, chỉ là không muốn để lộ tiếng gió thôi.” Vân Thiều Lỗi trấn an hắn, “Ta đã đặt sẵn kế hoạch, để làm được rất cần sự yểm trợ của đệ.”
“Hảo a, huynh cần ta giúp thế nào đều được hết.” Mai Sĩ Hoa đáp ứng, nội tâm vẫn trăn trở về thân phận bí mật của người kia, không chịu từ bỏ mà truy vấn:
“Đại ca, cho dù không thể nói ra tên ít nhất cũng cho ta vài gợi ý đi?”
Trong mắt Vân Thiều Lỗi hiện lên tình tự phức tạp.
“Người kia cả đệ và ta đều biết.”
“A…. Còn gì nữa?”
“Đời này ta chưa từng nghĩ hắn sẽ làm vậy, cho tới bây giờ ta vẫn không thể hiểu nổi ý đồ của hắn…”
“Vậy hắn rốt cuộc….”
“Ta không thể nói.”
“Cái gì?” Mai Sĩ Hoa làm mình làm mẩy trề môi, lúc này tấm mành sau lưng bị vén lên.
Phượng Du Lâm còn đang buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-quy-van/1213567/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.