"Lại dám trắng trợn cấu kết với phản tặc triều trước, quả thật là đại nghịch bất đạo!"
Thừa tướng chỉ thằng vào Lục Viễn Đạt, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc
Binh bộ Thượng thư Hồ Cảnh bước ra một bước, hai hàng lông mày nhíu chặt "Thừa tướng đại nhân, nhị hoàng tử chỉ vào trong lùng bắt phạm nhân, sao có thể nói là cấu kết với phản tặc?"
"Nhân chứng vật chứng đều có" Lục Bác Dung hừ lạnh "Hồ đại nhân không phải định nói đây chỉ là trùng hợp chứ?"
"Lời này của thái tử điện hạ là sai rồi, sự trùng hợp trong thiên hạ này, đâu phải không có.... Nếu không, chúng ta thả nhị hoàng tử ra trước, sau lại tiếp tục hỏi cung đám phản tặc kia một lần nữa!"
Những cuộc tranh luận như vậy, cũng không phải diễn ra lần đầu tiên, tại chính điện, Thừa tướng cùng Binh bộ Thượng thư dùng lời lẽ giao chiến, luôn muốn giành lấy cơ hội về phía mình
Lục Khai Hoàn rũ mắt nhìn miệng, lẳng lặng mà đứng, tận lực đem sự tồn tại của bản thân xóa đi
Thế nhưng, hắn vẫn cảm nhận được một ánh nhìn tràn đầy tìm tòi nghiên cứu chiếu tới, dính rất lâu ở trên người hắn. Ánh nhìn không hề nể nang, khiến cho người ta không có cách nào làm lơ đi được. Lục Khai Hoàn nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc cũng không có cách nào giả vờ thêm nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lại, tầm mắt liền đụng phải tân khoa Trạng nguyên đương triều – Lang Vũ Hoa
Có lẽ Lang Vũ Hoa cũng không ngờ rằng Lục Khai Hoàn lại cứ vậy thẳng thắn nhìn lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phi-tan/1140708/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.