"Tam điện hạ, tam điện hạ! Tỉnh lại đi!"
Lục Khai Hoàn mơ hồ cảm thấy có người đang lay hắn, thế nhưng ý thức của hắn vẫn đang chìm nổi, như người bị rơi vào trong nước, một lượng hồi ức khổng lồ như hồng thủy tràn vào trong trí não hắn, ngột ngạt nhưng lại kích thích hắn mở mắt tỉnh lại
Đập vào tầm mắt chính là vách tưởng ẩm ướt, ánh sáng bốn phía rất mờ ảo, dựa vào ánh lửa chớp tắt, hắn mới nhìn rõ gương mặt của người nam nhân đang mặc y phục của lính coi ngục....
Khoan đã, nam nhân?
Thế nhưng, hắn đã chết rồi cơ mà?
Lục Khai Hoàn nhìn chằm chằm vào tên coi ngục kia, hắn ngồi đế vị đã lâu, hiển nhiên trên người cũng bị nhiễm khí vị của một bậc đế vương, tên coi ngục bị hắn nhìn chằm chằm, sau lưng liền tuôn ra mồ hôi lạnh
"Tam điện hạ, người không sao chứ? Nô tài đến là để đưa cơm..."
"Ngươi gọi ta là cái gì?! Tam điện hạ?" Lục Khai Hoàn vô cùng hoảng hốt, cái danh xưng này, đã hơn 20 năm hắn chưa từng nghe ai gọi qua "Nơi này là nơi nào?.... Ta hỏi ngươi, bây giờ là năm nào?!"
"Bây giờ? Bây giờ là năm Nguyên Thái thứ 27, ngày 3 tháng chạp a"
Năm Nguyên Thái thứ 27, ngày 3 tháng chạp
Lục Khai Hoàn khiếp sợ nhìn tên cai ngục, sau đó vội vàng cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình – đôi tay này, thon dài mạnh mẽ, da dẻ căng tràn, bên dưới chảy dòng máu của tuổi trẻ. Trên mu bàn tay không hề xuất hiện các vết đồi mồi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phi-tan/1140696/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.