Chương trước
Chương sau
Ban đêm, thiên tử vất vả từ kinh thành xa xôi đến được an bài ở cung thất cực kỳ hoa mỹ, nhận được sự bảo vệ tối nghiêm mật. Đích thân Phượng Dương vương cung kính chu toàn hành lễ vãn an xong mới cùng đám tùy tùng lui xuống.
Cung Lệ đọc sách một lúc rồi đi nghỉ trên chiếc giường êm rộng, nhắm mắt ngủ, đáng tiếc không gian yên tĩnh rất nhanh làm cho y cảm thấy cô tịch.
Y buồn bực nhỏm dậy, vừa lắc lắc đầu vài cái chợt tiếng mở cửa phòng vang lên, chủ nhân Nghiệp Châu tuyệt đại tao nhã tay cầm gối ngủ êm êm đang nhẹ nhàng tiến vào, thản nhiên đẩy y vào phía trong, ý muốn cùng nằm.
“Ta tưởng ngươi ngủ rồi……” Cung Lệ kinh ngạc nói. Tuy rằng thường xuyên chung giường chung gối với hắn nhưng không hiểu vì sao đêm nay tâm lại đập thình thịch.
“Không được sao?” Phượng Dương vương hơi nghiêng đầu, từng sợi từng sợi được vắt sau chiếc cổ trắng ngần chầm chậm buông mình hạ xuống đôi xương quai xanh mê hồn, yêu mị đến cực điểm.
Ngực thoáng như có đá đè, y lập tức đem mặt ngoảnh sang nơi khác, nắm chặt cẩm bị, luống cuống lùi về sâu trong giường.
*cẩm bị: áo ngủ bằng gấm
Phượng Phi Ly cười thầm, bế y đặt trên người mình, vươn đầu lưỡi đùa giỡn vành tai y: “Hiện tại ta khí lực sung mãn lắm a.”
“………”
“Chúng ta tiếp tục công việc buổi chiều nhé?”
Cung Lệ nhắm mắt không đáp cũng chẳng giãy dụa. Dù không phải Liễu Nhi song đối với y, sự tồn tại của Phượng Phi Ly là thập phần quan trọng, hơn nữa sự tiếp xúc thân mật truyền tới độ ấm khiến y căn bản không cách nào từ chối được.
Cả người bị lật lại, ngón tay thon dài luồn vào vạt áo, rất nhanh Phượng Phi Ly thành thạo khuấy động cơ thể tịch mịch này, làm nó khích động mà đứng lên. Thanh âm động tình khe khẽ phát ra, cùng động tác của hắn phối hợp, cố gắng thả lỏng nhưng chỉ mang lại những cơn vặn vẹo run rẩy.
“Không phải diễn trò nga……” Phượng Phi Ly ngậm cánh hoa trong miệng thì thầm đồng thời khai mở thân thể y.
Lông mi của Cung Lệ cấp tốc rung động mãnh liệt, chiếc eo nhỏ xinh muốn ưỡn thẳng lại bị ngăn chặn, không thể động đậy nửa điểm.
“Không phải sợ……. Hài tử ngoan…… Không sợ……” Âm điệu du dương an ủi, những nụ hôn nồng nhiệt liên tục rớt xuống đem hai thân thể quấn chặt lấy nhau. Tiếng thở dốc dần dần tăng thêm, thanh âm rời rạc gắn thành một đoạn không rõ nghĩa. Cung Lệ cơ thể truyền tới cảm giác có chút đau đớn kì lạ.
“Không…… Không cần…… Được……”
Âm thânh càng lúc càng cao, cuối cùng trở thành một tiếng thét thảm thiết.
Phượng Dương vương tuy chỉ là phiên chủ một phương nhưng thiết chế nơi lãnh địa không thua gì quân vương, cũng có thái y viện của riêng mình. Trong đó đều là những người danh gia, y thuật thông tuệ tuyệt không kém ngự y hoàng gia.
Tân triều thiên tử hôm nay tới chơi, đệ nhất danh y ở thái y viện liền bị lãnh chủ nửa đêm bắt triệu vào cung. Người ta xót xa cho bộ dạng râu tóc hoa râm kia mà vẫn phải lập bập chạy, riêng lão không ngờ rằng mình chuẩn bị phải đối mặt với tình huống mà sống gần hết đời lão mới gặp phải.
“Ngươi nói xem, tại sao hắn lại như vậy?” Phượng Dương vương không mảy may đỏ mặt, hỏi “Ta biết nam nhân thì tiếp nhận hơi khó, song lần đầu tiên ta thấy y như thế……”
Cung Lệ đau quá hóa giận, tiện lấy cái gối gần đấy nện vào mặt Phượng Phi Ly.
Lão thái y quả nhiên không hổ kiến thức uyên bác, hơn vạn tên thái điểu ban sáng. Ban đầu còn bối rối cùng kinh hãi, về sau nhanh chóng khôi phục phong thái y sư, tiến đến chuẩn bị khám vết thương cho vị chí tôn thiên tử.
Song Cung Lệ đời nào chịu hợp tác, một mặt kéo chăn phòng thủ, một mặt quát lớn: “Lớn mật! Làm càn! Mau cút ra ngoài cho trẫm!”
Dân chúng thành Nghiệp Châu vốn chẳng có chút tôn kính nào đối với Hoàng đế nhưng dù thế nào y vẫn là kẻ đứng đầu thiên hạ, không thể lỗ mãng vén chăn xem xét bộ vị được nên lão đành hướng ánh mắt cầu cứu tới chủ tử của mình.
“Ngoan, ngươi rõ ràng bị thương, mau buông tay để Hồ thái y khám……” Phượng Phi Ly đứng dậy, đến bên giường kéo chăn, dỗ dành.
“Không cần! Ra ngoài! Tất cả các ngươi ra ngoài hết! Cả ngươi nữa!” Cung Lệ hét chói tai, gắt gao ôm chăn.
“Đừng ngại, Hồ thái y tuổi tương đương ông nội ngươi, có cái gì phải thẹn?” Phượng Phi Ly cố gắng chạm vào tay kẻ đang la hét sợ hãi, nhẹ nhàng gỡ từng đầu ngón tay y khỏi tấm chăn.
“Ta đã nói toàn bộ đi ra ngoài! Các ngươi to gan dám kháng chỉ?” Theo nguyên lí thì câu này rất chi là uy nghiêm nhưng đáng tiếc nó lại truyền ra từ đống chăn thù lù giữa giường kia, uy lực giảm mất chín phần, còn một phần người tộc Phượng Dương lại chẳng để trong mắt.
Phượng Phi Ly tránh làm ái nhân động tăng thêm thương thế, hắn tóm chặt thân thể y, mạnh mẽ xốc cẩm bị lên lộ ra nửa thân dưới, thực khiến y vô cùng căm phẫn.
Lão Hồ thận trọng kiểm tra một lần rồi cẩn thận bôi ít cao dược vào bên trong, Cung Lệ không nhịn được vừa kêu la vừa đạp chân loạn xạ. Phượng Phi Ly thấy thế, thương xót ôm lấy y, hôn lên mí mắt ngập nước.
“Rốt cuộc tại sao?” Nhẹ nhàng đắp chăn cho Cung Lệ, Phượng Phi Ly cùng lão y bước ra ngoài, “Ta đã rất chú ý, dù cho là lần đầu tiên cũng không biến thành như thế a?”
“Hồi bẩm Vương gia, trên đời này thực có ít người sinh ra đã có bộ phận thua thiệt so với người thường, dễ dàng bị thương, cảm giác đau tương đối lớn, không quá thích hợp…… e hèm…… hoạt động……”
“Vậy làm gì bây giờ? Có thể trị sao?”
“…… Cái này…… vốn không phải là bệnh nên không thể coi là chữa được. Chỉ còn cách trong lúc hoạt động thì cần coi chừng hơn, sử dụng dược vật, chú ý xử lý tốt hậu quả, kịp thời thượng dược thì có thể cải thiện chút tình hình. Tất nhiên, tốt nhất là nên không làm.”
“Điều đó không có khả năng.” Phượng Dương vương quả quyết nói.
“Vậy…… chắc Vương gia có thể phải vất vả……. Bất quá, càng về sau có lẽ sẽ càng thích ứng hơn một chút.”
“Ừm, ta biết rồi, ngươi mau mau nhanh đi nghiên cứu xem dùng dược nào tốt nhất, bổn vương không muốn y mỗi lần đều đau đớn thế này……” Phượng Phi Ly đang nói bỗng phát hiện đằng sau có tiếng gió, vội vàng cúi đầu né, một chiếc hài sượt qua đỉnh đầu, đường đường chính chính đâm thẳng vào mặt lão thái y tội nghiệp .
Tân hoàng đế lần này giá lâm Nghiệp Châu có lưu lại hai tháng trời, trong đó hơn một tháng là bẹp dí tại một chỗ. Có hai nguyên nhân: thứ nhất, do lần đầu giao hoan mà không thể không nằm trên giường dưỡng thương; thứ hai, vẫn do lần đầu giao hoan mà không thể không nằm trên giường dưỡng bệnh. Thương là vì Phượng Dương vương quy cho không có dược vật nhưng thực chất đâu phải vậy, bệnh thì chắc người người đều rõ. Bệnh kéo dài quá lâu làm Cung Lệ cay cú, thường thường nửa đêm trộm hôn để hắn lây bệnh trở lại. Đáng tiếc đến tận khi y khỏi bệnh cũng không thành công lấy một lần.
Có lẽ đang ốm, người vô cùng yếu ớt là nguyên nhân khiến ác mộng vốn hay gặp nay lại càng có cơ hội xuất hiện. Trừ bỏ hai dị mẫu đệ đệ cùng Tiết vương ra, y còn mơ thấy Văn phi điên điên dại dại ở lãnh cung, thấy Nại Nại thống khổ trúng độc chết, thấy Sâm Lệ dáng vẻ tiều tụy tuyệt vọng, thấy Văn Liệt quắc mắt nhìn mình trừng trừng, thậm chí còn mơ thấy bản thân năm đó bị nhốt tại địa lao, bên cạnh là một đống thi thể cứng nhắc.
Mỗi lần như vậy Phượng Phi Ly đều lay mạnh dậy, buộc y thuật lại thật tỉ mỉ rõ ràng cảnh trong giấc mơ bởi hắn tin rằng vô luận gặp ác mộng gì, miễn mở miệng nói ra thì về sau sẽ không gặp nữa, cho dù gặp lại cũng sẽ không hoảng sợ như trước nữa.
Lý luận này hiệu nghiệm hay không cũng chẳng biết nhưng giữa đêm khuya tỉnh mộng, bên cạnh liền có người bảo vệ trò chuyện, đối với Cung Lệ mà nói vẫn là sự an ủi vô cùng có ý nghĩa.
Nửa đêm chuyện trò, sau khi kể tường tận cho Phượng Phi Ly nghe giấc mơ lập tức chuyển sang chủ đề khác, nói về hồi nhỏ Văn phi đối xử rất tốt với y, thường giữ lại những thứ ngon để y ăn, nói về mẫu hậu tuy thân là bậc mẫu nghi thiên hạ song năm nào cũng tự tay may đồ mới cho y mặc mãi đến khi trưởng thành mới thôi, có khi lại nói tới khoảng thời gian chơi đùa cùng các dị mẫu huynh đệ dù không thân thiết. Tất cả, từng người từng người một hiển hiện lên trong kí ức thơ ấu ngọt ngào, xóa tan những hình ảnh ghê rợn kia, quên đi cái gọi là hiện thực, quên đi cái bị bóp méo.
Nghe đủ các dạng mộng, vào một buổi tối, Phượng Phi Ly rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vì sao chưa bao giờ mơ tới Liễu Nhi?”
Chu Cung Lệ nhìn hắn, khẽ nghiêng đầu, trên mặt phản chiếu ánh nến yếu ớt từ ngoài trướng. Y thấp giọng nói: “Đương nhiên có mơ…… nhưng Liễu Nhi là người ta yêu nhất, mỗi lần gặp hắn ta đều có cảm giác thanh thanh sảng sảng, khoái khoái lạc lạc. Hắn thường mặc y phục rất đẹp, luôn cùng ta ngồi xuống nói chuyện, nhìn ta cười ôn nhu. Chỉ cần thấy Liễu Nhi, toàn bộ đều là mỹ mộng, sẽ không bừng tỉnh giữa đêm khuya, càng không khóc lóc nên ngươi không biết……”
Đột nhiên trong lòng Phượng Phi Ly dâng lên cảm giác ấm ức giống như đứa trẻ nhỏ đang ghen tị. Hắn mạnh tay đè y xuống dưới thân, khó chịu nói: “Ta mới là người ngươi yêu nhất, ta không chỉ muốn xuất hiện trong mỹ mộng mà còn muốn trong ác mộng của ngươi. Mặc kệ về sau ngươi mơ thấy cái gì đáng sợ, nhất định phải nhìn sang bên cạnh mình, ngươi sẽ thấy ta đứng ở đó, cùng ngươi đứng chung ở một chỗ.”
Cái mũi bị đụng có chút ê ẩm, Cung Lệ lúng túng đẩy hắn ra, xoay lưng về phía hắn: “Hồ ngôn loạn ngữ! Dù cho ngươi là Phượng Dương vương thì cũng vấp phải những chuyện không theo ý mình được.”
Phía sau, Phượng Phi Ly luồn tay ôm chặt lấy y, cắn cắn vành tai, nũng nịu: “Sao lại hồ ngôn loạn ngữ, ít ra nên là điềm ngôn mật ngữ chứ. Đừng chối đây đẩy như thế, ở cùng ta ngươi có gặp ác mộng cũng đâu còn khó chịu như trước a.”
Hắn mỉm cười nham hiểm, tham tiến từ từ hướng xuống phần dưới y phục của y, sờ soạng khắp nơi, cả chỗ được đụng lẫn cấm được đụng. Ban đầu Cung Lệ nhẫn nhịn, sau chịu không nổi bèn xuất một chưởng về phía kẻ nọ, sẳng giọng: “Quá nửa đêm, không ngủ còn định làm gì?”
“Ngươi toàn thân ra mồ hôi lạnh, ta đến giúp ngươi thay nội y.” Phượng Dương vương hưng trí bừng bừng, tỏ vẻ vinh dự được giúp Hoàng đế cởi bỏ chiếc khố. Vừa nói là thay y phục, một lúc sau lại nhất quyết từ chối mặc vào, ngay cả của chính mình cũng mất hết.
Cung Lệ hoảng hồn kịch liệt lắc đầu, mặt đỏ như gấc tim đập loạn xạ, cắn răng nói: “Không được…… Không được vào.” Nói xong mới cảm thấy núi lửa phun trào trên đầu, trong cuộc đời hai mươi mấy năm y chưa bao giờ thốt ra câu nói mất thể diện như vậy.
“Được được…… Không vào……” Phượng Phi Ly một mặt phụ trách trấn tĩnh đáp ứng con cừu non, một mặt dùng sức đè ép xuống, sự va động giữa hai thân thể khiêu khích dục tình chi hỏa cháy hừng hực cả không gian.
Trong trướng rất nhanh nghe rõ tiếng lột cẩm y, tiếng hai cặp môi chạm vào nhau ướt át, tiếng thở dốc nặng nhọc hòa cùng tiếng rên rỉ kiềm chế.
Không khí nóng rực len lỏi xuyên qua tấm sa vĩ mỏng manh, quanh quẩn bên ngọn đèn dầu, bên trong một mảnh xuân ý vô hạn.
“Ngươi…… làm gì……” Sau lúc lâu có tiếng kêu sợ hãi.
“Thử lại một chút thôi.”
“Không được…… Không được……”
“Thử xuống một chút……”
“Không……”
“Xuống một chút……”
“………”
Khoảng thời gian gắng sức.
………..……………….
Nhưng cuối cùng vẫn kết thúc bằng một tiếng thét thảm thiết.
Buổi sáng kế tiếp, trong lúc Hoàng đế đương triều vẫn nằm trên giường an dưỡng thì ở thiên điện, chủ nhân Nghiệp Châu cùng thái y đang chú tâm nghị luận về vấn đề y học cực chuyên sâu, thái độ thập phần nghiêm túc, thậm chí quên cả dùng bữa trưa.
Hết buổi nghị luận, Phượng Dương vương phấn khởi vào thăm Hoàng đế, hớn hở nói: “Thái y bảo tình trạng của ngươi tốt hơn lần trước rất nhiều, chỉ cần chúng ta tiếp tục cố gắng……”
Thêm một chiếc hài lao tới, hắn vội vàng tránh thoát. Đùa, nếu là bị gối hoặc những thứ khác trúng đầu để y hết giận thì hắn cũng cam lòng tình nguyện nhưng đây lại là một chiếc hài, chiếc hài gỗ đấy nhé, quả thực không phù hợp với nguyên tắc mỹ học của Phượng Dương vương.
Tĩnh dưỡng thêm vài ngày, sức khỏe của Chu Cung Lệ khá lên rất nhiều, có thể xuống giường đi lại, phân phó chuẩn bị khởi giá hồi kinh. Mặc dù không được như dự kiến, chuyện kia không tìm ra cách giải quyết song tâm tư không còn tuyệt vọng và đau khổ như trước nữa. Hiện tại, trong đầu y toàn bộ đều là nghĩ cách đối phó với sự đùa cợt vô cùng đa dạng của hắn.
Mà những lời nói yêu, Cung Lệ tự nhủ rằng mình đối với Phượng Phi Ly không có cảm giác gì khác biệt bởi y sợ. Một khi là thực chính là gánh nặng cả đời.
Dẫu sao từ nhỏ y đã không phải là kẻ tiêu sái. Nếu luận về tiêu sái, khắp thiên hạ chẳng ai sánh được với kẻ thống trị Nghiệp Châu, Phượng Phi Ly thiên bẩm diễn trò.
Cung Lệ lần này đến Nghiệp Châu mang theo xe ngựa đơn giản để tránh gây phiền toái (chạy trốn mà). Bất quá dù gì vẫn là thiên tử, tùy vệ hỗ tòng phải đầy đủ thành ra cần bố trí nơi ở rất nhiều bởi thế việc thu dọn cũng không phải một sớm một chiều là xong. Hoàng đế trẻ tuổi không muốn cho ai biết mình vội vã chạy trối chết, thêm bối rối nên công việc chuẩn bị mất đứt ba ngày.
Không thấy Phượng Phi Ly phản đối, càng không có quấy nhiễu, mỗi ngày thản nhiên cùng y thưởng hoa ngắm cảnh làm thơ nghe đàn. Chẳng mở lời lưu lại, cũng chẳng biểu hiện chút lưu luyến bịn rịn khiến người ta không thể nhìn thấu tâm tình.
Ngày xuất phát, Cung Lệ cố gắng dứt khỏi tên Vương gia khí lực chín trâu hai hổ không ngừng bám càng kia, sớm rời giường. Tắm rửa xong, như thường lệ cả hai cùng nhau ăn sáng. Nghĩ đến sắp sửa chia tay, y đành nhẫn nhịn để Phượng Dương vương hứng thú chơi trò đút thức ăn nhưng lại chẳng được miếng nào vào bụng.
Vấn tóc cao, mặc hoàng bào, Chu Cung Lệ trước mắt mọi người mang bộ dạng của một vị Hoàng đế cô ngạo diện vô biểu tình, ngạo lãnh thị nhân, hơn nữa đang đứng cạnh Nhất Tiếu Thiên Hạ Túy- Phượng Dương vương Phượng Phi Ly phong tư diễm lệ lại càng chẳng có vẻ thân thiện.
Ở trong lòng người dân Nghiệp Châu, Phượng Dương tộc trưởng mới là chí cao vô thượng thiên hạ đệ nhất nhân, mà trong số các Phượng Dương vương thì Phượng Phi Ly được dân chúng yêu mến ủng hộ nhất nên suốt dọc đường tiễn tân hoàng đến cổng thành, người Nghiệp Châu đổ ra đầy đường tranh nhau reo hò ngó nghiêng xoắn quẩy rất nháo nhiệt làm y nhức đầu không thôi.
“Đừng nhăn nhó a, mọi người vì muốn nhìn thấy ngươi mà phải chầu chực từ sáng sớm. Hoàng đế hiếm khi tới đây, ngoan ngoan thưởng cho bọn họ nụ cười của ngươi đi.” Phượng Phi Ly một mặt đối xung quanh cười cười trêu hoa ghẹo nguyệt, một mặt thấp giọng nói.
“Bọn họ đâu đến xem ta, là xem ngươi đấy chứ.”
“Ta quanh năm ở đây, có cái gì đẹp mà ngắm. Vì ngươi họ mới tò mò, mau mau cười một cái đi.”
Chu Cung Lệ phẫn nộ trừng mắt, lần này định xuất hành đơn giản lại hóa thành buổi tống biệt long trọng, còn bắt y giống hắn trưng ra vẻ phiến tình.
“Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta, không nghĩ ta sẽ hôn ngươi nga?”
Hoàng đế trẻ tuổi hoảng sợ, thật nhanh chuyển tầm mắt sang dân chúng bên đường, môi nở nụ cười yếu ớt.
Tuy rằng luôn luôn khiến người khác có cảm giác lạnh lùng vô tình nhưng lúc y cười liền mang theo mị lực cực độ của riêng mình. Hai bên đường âm thanh tung hô vang dội hơn, gáo thét
Phượng Dương vương phi thường đắc ý, lén lút qua ống tay áo rộng thùng thình xông tới tóm đầu ngón tay Cung Lệ, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay làm y ngứa, lại không dám trước mặt bao người giãy mạnh, cũng không thể cho vị vương họ hết mực yêu quí một cái bạt tai, đành lẩm bẩm: “Nhẫn nhịn nhẫn nhịn, dù sao sắp thoát khỏi hắn rồi……”
Đến cổng thành, Phượng Phi Ly giúp y chuyển xe sang bát tham mã xa. Đám quan cùng một ít dân chúng vây quanh quỳ xuống, vẻ mặt không phục, khóc lóc sụt sịt.
“Thật không hổ là thần dân của ngươi a, thế mà cũng diễn trò.” Cung Lệ lạnh lùng nói: “Ta không tin mình đi sẽ làm bọn họ thương tâm như vậy.”
“Đương nhiên” Hắn tiến đến gần, “Bọn họ thương tâm như vậy không phải bởi ngươi đi mà bởi ta đi.”
Cung Lệ lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại, không nghĩ khoảng cách hai người lại gần đến thế, không nghĩ là đôi môi y lướt qua gò má hắn nên nhất thời đỏ mặt: “Ngươi…… Ngươi bảo cái gì?”
“Chúng ta vừa kết hôn, sao nỡ nhẫn tâm chia xa vì vậy ta phải cùng ngươi hồi kinh ở mấy ngày. Bọn họ không muốn ta đi mới thương tâm vậy a.” Phượng Phi Ly tủm tỉm cười tỏ vẻ dĩ nhiên.
“Ngươi…… cùng ta? Sao ta không có nghe qua ngươi nói?” Cung Lệ vừa sợ vừa tức, nói lắp liên tục.
“Hiện tại nói đâu có muộn. Ngươi yên tâm, dọc đường ta đã an bài rồi, đợi đến kinh thành là địa bàn của ngươi, ngươi phải đối người ta tốt tốt a.” Khóe môi ác ma vẽ lên nụ cười mị mị thấu xương. Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, thổi vào cổ y một ngụm nhiệt khí.
Tân triều thiên tử lại lẩm bẩm nhẫn nhẫn song vẫn không xuống nổi. Y hất mạnh tay Phượng Phi Ly ra, hùng hùng hổ hổ đi lên xe ngựa, hồn nhiên chưa phát giác biểu tình của mình tựa như tiểu hài tử giận dỗi.
Từ nay về sau, dù cả thiên hạ đều khẳng định đương kim hoàng thượng tính cách âm lãnh, hành xử nghiêm khắc thì dân Nghiệp Châu lại phe phẩy tay nói: “Không phải đâu, Hoàng đế bệ hạ thực đáng yêu lắm……”
Nhắc tới xử lý quốc chính, năng lực và thủ đoạn của Chu Cung Lệ không thể sánh với tiên hoàng nhưng y lại có ưu thế, một ưu thế vô cùng quan trọng. Đó là chẳng phải sử dụng lượng tinh lực lớn để đối phó với Phượng Dương tộc mà còn được chủ nhân Nghiệp Châu, Phượng Phi Ly đem toàn lực phò tá nên mới hai năm đăng cơ sức mạnh quốc gia tăng lên đáng kể, danh tiếng không ngừng vang xa.
Vì vậy việc nước không quá đáng phiền não, ngược lại hơn phân nửa là về việc nhà, thật làm y đau đầu.
Mối quan hệ giữa Hoàng thái hậu và y từ sau chuyện Nại Nại bắt đầu có khoảng cách, trừ bỏ nghĩa vụ phụng dưỡng ra hai mẫu tử không nói thừa lấy một lời. Gần đây thần trí Văn Lệ Anh có dấu hiệu lạ, khi mê khi tỉnh, thường thường tự nhiên khóc rống rồi cười to. Bởi nể nàng là quý phi đứng đầu hậu cung, lại nhớ tới tình nghĩa vợ chồng mấy năm, thêm nữa là ái nữ của Thái sư, là tỷ tỷ của Văn Liệt nên không nỡ nhẫn tâm giam cầm nàng trong lãnh cung. Sâm Lệ ở Bắc cương biểu hiện không hề kém cỏi, lãnh trách nhiệm củng cố bang giao, huấn luyện tân binh còn giúp Phượng Dương vương trị thủy, dần dần thoát khỏi vỏ bọc trẻ con. Thời điểm hắn trở về ngày càng gần, Cung Lệ lòng càng bất an.
Nhưng…… dù gộp đủ các loại phiền hà kể trên lại cũng bằng tên tinh ma nhân kia.
Kể từ lúc quan hệ hai người trở nên thân mật, Phượng Phi Ly bỗng dưng có hứng thú với thân thể vốn sinh ra đã không lấy gì làm bất thường của y. Chỉ cần là xuất hiện tại kinh thành đương nhiên sẽ ở trong cung, trước mắt dòm ngó của bao kẻ cũng mặc kệ, thái độ vô cùng thân thiết. Ban đầu còn có mấy vị lão thần râu tóc bạc phơ ỷ thân ỷ phận đưa ra kiến nghị, nói rằng ngoại thần không được phép ở lại nội cung, không hợp với lễ nghi nhưng sau khi bị Phượng Phi Ly điều đến trông coi hoàng lăng nên rốt cuộc chẳng ai dám phát biểu một câu.
Hai người trong lúc lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh vẫn thực hiểu làm cách nào khiến cho đối phương tối thỏa mãn cùng khoái hoạt, thi thoảng hoan ái tới mức dữ dội, khác xa với sự nhu tình mật liên mà Liễu Nhi đem tới.
Phiền toái chủ yếu là nằm tại bước cuối.
Dù Phượng Phi Ly bất khuất nỗ lực thực hiện suốt hai năm trời, dù hai người có sử dụng nhiều phương pháp khác nhau, hưởng thụ cảm giác tình ái khoái hoạt dục tiên tục tử đến đâu song kết quả vẫn y như cũ, đau đớn muốn chết, mà không chỉ một lượt là xong. Phượng Dương vương quả quyết thất bại bước cuối không nằm ở việc hắn dùng sức mạnh, mặc kệ Chu Cung Lệ có vắt óc suy nghĩ làm hắn buông tha mình.
Theo thường lệ, ước chừng một năm thì có bảy, tám tháng Phượng Phi Ly cư trú tại hoàng thành, hàng đêm ôm ôm vị chí tôn thiên tử thích trưng ra bộ mặt băng lãnh, khoảng hai ba ngày lại một hồi ngưu thủy chi hoan (trâu xuống ao hồ đạp nước) Đối với quan hệ như vậy, Cung Lệ sớm nhận thấy điều y sợ nhất là lúc hai người thân đầy mồ hôi, giao triền mãnh liệt liền đôi phượng nhãn tuyệt mỹ ôn nhu nhìn mình, chớp chớp cầu xin: “Một lẫn nữa thôi……”
Cự tuyệt cự tuyệt rồi cự tuyệt.
Trên đời này, hiếm ai có thể cự tuyệt Phượng Dương vương quá ba lượt, ngoại trừ đương kim Thánh thượng.
Cung Lệ lúc đầu mang bên mình quyết tâm từ chối năm sáu lần nhưng cuối cùng vẫn là không tình nguyện để hắn đè ra thử cách mới. Kết quả chắc ai cũng đoán được, đau muốn chết đi sống lại, hắn ăn y không còn chút khí lực nào.
Ác mộng thay Phượng Phi Ly tiếp tục không nản chí, lạc quan nói: “Lần này khá hơn so với lần trước, nhiều nhất sau hai, ba năm ngươi sẽ hoàn toàn là người của ta……” Thật biết cách khiến người ta hộc máu.
Ngày ngày trong lúc thân mật, hai người không hề nhắc tới chữ “Ái”. Phượng Phi Ly không buộc y trả lời. Chu Cung Lệ cũng không còn đoán già đoán non xem mỗi lời hắn thật hay giả. Bọn họ đều quý trọng hiện tại, cho rằng cả đời cứ như thế cũng không có gì không tốt.
Văn nhị công tử Văn Liệt từng bước thay phụ thân tiếp quản sự vụ triều chính, trở thành viên quan có địa vị cao. Mỗi khi thấy thanh niên này, Cung Lệ lại bất giác nhớ tới thiếu niên thiên thần kia. Ngôi mộ được đặt tại một ngọn núi phía tây, trên chỉ khắc bốn chứ đơn giản “Nại Nại chi mộ”. Thi thoảng y có đến thăm, thắp hương, hóa vàng mã, thỉnh cầu hắn tha thứ cho sự chi nhược và tội nghiệt của hoàng tộc.
Ở kinh thành, mỗi khi nhàn hạ, Phượng Phi Ly thường thích trêu đùa Văn Liệt ưu tú hoàn mỹ khiến tiểu tử này phòng thủ phi thường khó khăn. Văn thiếu gia thoạt đầu còn tức giận đánh trả, sau nhận thức mình vốn không cùng trình độ với kẻ rảnh rỗi ấy liền áp dụng chính sách ba không: không nghe- không hỏi- không để ý, đề cao cảnh giác, tránh mọi trò chơi cùng hắn.
Quấn quít bên Văn Liệt vài hôm, nghe hắn hướng bệ hạ nói lời gièm pha, Phượng Dương vương cơ hồ khẳng định thiếu niên tên Nại Nại hắn không có chết, lí do “Hành động vụng về của Tiểu Liệt này vừa liếc biết ngay là giả.”
Chu Cung Lệ cư nhiên lo lắng không biết nên tin hay không, chắc bởi y không có công lực phân biệt. Chằm chằm soi xét Văn Liệt thật lâu cũng đành lắc đầu, không thể nào tu luyện đạt mức “Vừa liếc biết ngay là giả”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.