Lý Tú Lan đang dạy nhi tử cách dùng đũa, tỳ nữ Thái Hà vội vàng đi vào, dáng vẻ khó nói thành lời.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy? Nói đi!”
“Phu, phu nhân, không xong rồi, có người đang điều tra chuyện chìm thuyền ở huyện Thái.”
Một tiếng “bộp” vang lên, chiếc đũa rơi xuống đất.
Lý Tú Lan hỏi: “Tin tức này ở đâu ra?”
“Nô tỳ ra ngoài mua kim chỉ thêu thùa cho phu nhân, lúc đi ngang qua lều trà thì nô tỳ nghe được từ chỗ của người từ huyện Thái đến nói.”
“Đừng hoảng sợ.” Lý Tú Lan an ủi chính mình rồi nói: “Có lẽ không phải là nghi ngờ chúng ta, chỉ là đơn thuần đi điều tra đầu đuôi câu chuyện của tai nạn rồi báo cáo lại thôi.”
“Thuyền phu đó đã rời đi rồi chưa?” Nàng ta hỏi.
“Thuyền phu không phải người huyện Thái, tên đó vốn không muốn làm nữa từ trước, thế nên nhận được túi tiền lớn của chúng ta thì đã quay về quê từ lâu rồi.” Thái Hà nói.
“Vậy thì tốt. Nếu như không bắt được tên đó thì chúng ta sẽ không bại lộ. Hơn nữa...” Lý Tú Lan cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Con thuyền quả thật vừa mục nát lại còn lâu ngày không sửa, khó tránh khỏi có chỗ sai sót. Điều tra được thì sao chứ? Cũng không tra ra được gì cả.”
“Phu nhân, người nói có phải do Tống Nhị lão gia sai người điều tra không?”
Trái tim của Lý Tú Lan thắt lại, nàng ta chỉ sợ là Tống Ôn Bạch đã nghi ngờ nàng ta.
Nhưng mà chuyện này được tiến hành vô cùng bí mật, hắn có thể nghi ngờ chỗ nào chứ? Huống chi người bị thương hôm đó là nàng ta và nhi tử của nàng ta. Dù cho Tống Ôn Bạch không bị tổn thương cọng tóc nào thì tại sao hắn lại nghi ngờ chuyện này chứ?
“Chắc là không đâu.” Nàng ta nói.
“Vậy thì...là Nhị phu nhân của Tương Dương Hầu phủ?”
“Thích Uyển Nguyệt tự cho mình là thanh cao, có tức giận cũng chỉ biết đấu với Tống Ôn Bạch, dĩ nhiên nàng ta cũng xem thường người như ta đây, chắc chắn không phải là nàng ta.”
“Vậy thì là ai?”
Đúng thế, là ai chứ?
Không hiểu sao Lý Tú Lan lại có dự cảm xấu.
Suy ngẫm một lúc thì nàng ta nói: “Không thể cứ ngồi như vậy chờ chết, phải nghĩ ra cách.”
“Là cách gì?”
“Thế này đi, ngươi đi mời Tống Nhị lão gia qua đây một chuyến.”
Thái Hà khó xử, nói: “Phu nhân, trước đây chúng ta cho người đi mời hết mấy lần rồi nhưng Tống Nhị lão gia không đến, lần này...”
“Lần này ngươi cứ nói ta khăng khăng mang thương tật rời đi, ngươi khuyên thế nào cũng không được nên nhất định muốn hắn đến một chuyến.”
Đôi mắt của Thái Hà sáng lên, nói: “Cách này hay, vẫn là phu nhân nhạy bén.”
“Đi nhanh lên.”
“Vâng.”
Thái Hà ra ngoài, Lý Tú Lan cũng không còn tâm trạng dạy nhi tử nữa, nàng ta dặn dò bà mụ đưa cho thằng bé một cái muỗng, còn bản thân thì đứng lên đi vào phòng thu dọn hành lý.
Bất luận như thế nào thì nàng ta cũng phải xem thử thái độ của Tống Ôn Bạch.
-
Ở trà lâu, Tống Ôn Bạch đang uống trà với đồng liêu.
“Đại Lý tự mãi vẫn không tra được chứng cứ, chắc hẳn không lâu sau đại nhân có thể rửa sạch được hiềm nghi.”
“Ban đầu đám người của Ngự sử đài đó còn lòng đầy căm phẫn, nhưng mấy ngày này cả bọn họ cũng cảm thấy không còn thú vị nữa. Dù sao không có chứng cứ vạch tội cái gì chứ?”
“Hôm qua Dương đại nhân dâng sổ gấp vạch tội người, mới nói được mở đầu thôi thì Hoàng đế đã nói một câu “Dương ái khanh có chứng cứ không”. Ngay lập tức khiến ông ta á khẩu không nói nên lời, có lẽ khoảng thời gian này Hoàng thượng nghe đến chán rồi.”
Tống Ôn Bạch làm quan trong triều nhiều năm, dĩ nhiên có vây cánh và đồng minh của mình. Chuyện này không cần đến hắn chủ động nghe ngóng, mỗi ngày đều sẽ có người đến nói cho hắn nghe.
Đến nổi chứng cứ ở trong miệng của bọn họ, dĩ nhiên là điều tra không ra rồi. Thứ nhất, hắn quả thật không tham gia việc gian lận. Thứ hai, hắn đã có phòng bị từ lâu, ngăn chặn khả năng có người khác làm giả chứng cứ từ trước. Để cho Đại Lý tự có điều tra như thế nào thì hắn cũng hoàn toàn sạch sẽ.
Tống Ôn Bạch không nhanh không chậm thưởng thức trà, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn ung dung và nhã nhặn, hắn nói: “Chuyện của bổn quan đã khiến cho chư vị đại nhân hao tâm tổn trí rồi.”
“Nào có, nào có. Đều làm quan trong triều, nên làm mà.” Mọi người nói.
Một lúc sau, gã sai vặt đi vào, lặng lẽ nói nhỏ bên tai của Tống Ôn Bạch.
Tống Ôn Bạch nghe xong thì buồn bực đến mức cau mày lại.
Hắn đứng lên cáo từ: “Hôm nay bổn quan có việc, ngày khác lại mời các vị dùng trà.”
Tống Ôn Bạch đi thẳng đến phố Liễu Dương, mới xuống xe ngựa thì nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào ở trong viện.
Tỳ nữ Thái Hà thấy hắn đến thì vội vã đến thỉnh an, nói: “Cuối cùng Tống lão gia cũng đến rồi, ngài mau khuyên nhủ phu nhân chúng tôi đi, phu nhân sống chết đòi đi cho bằng được. Nhưng mà chân của phu nhân vẫn còn bị thương có thể đi đâu được chứ?”
Tống Ôn Bạch đi đến cửa phòng chính thì nhìn thấy Lý Tú Lan đang khóc lóc ở bên trong.
“Là tại ta không tốt, trách ta không yên phận hết lần này tới lần khác gặp phải chuyện như vậy. Nếu như ta có thể trở về huyện Thiệu Hà sớm hơn một chút thì Tống đại ca với tẩu tẩu sẽ không đến nông nỗi như vậy. Ta thật sự không còn mặt mũi tiếp tục ở lại nữa, các người đừng khuyên ta nữa.”
“Thái Hà” Lý Tú Lan ở bên trong gọi: “Ta kêu ngươi thu dọn đồ đạc đã thu dọn xong chưa? Mau lên một chút!”
Thái Hà không trả lời, Lý Tú Lan tức giận nói: “Ngươi làm phản rồi đúng không, ta không còn sai bảo được ngươi nữa ư? Thôi đi, ta tự mình làm.”
Nói rồi Lý Tú Lan giãy giụa xuống giường.
Một lát sau nàng ta giống như đứng không vững, lúc sắp sửa ngã quỵ xuống thì Tống Ôn Bạch đi một bước dài xông vào, đỡ được người.
Thật trùng hợp là Lý Tú Lan ngã nhào vào trong lòng của hắn.
“Tống đại ca?” Lý Tú Lan kinh ngạc, nói: “Huynh… Sao huynh lại đến đây?”
Nhưng thực ra rằng nàng ta đã biết hắn đến từ lâu rồi, vừa rồi liếc mắt nhìn thì đã thấy Tống Ôn Bạch đứng ở trước cửa.
Tống Ôn Bạch muốn đỡ nàng ta ngồi dậy, nhưng mà lúc này Lý Tú Lan đột nhiên nắm chặt lấy áo khoác của hắn, dáng vẻ giống như uất ức cũng giống như đang hoảng sợ vậy, dán chặt vào lòng ngực của hắn không chịu đứng lên.
Nàng ta khóc lóc nói: “Tống đại ca, huynh để ta đi đi, đưa ta về huyện Thiệu Hà, tránh để trong lòng của tẩu tẩu không thoải mái.”
Tống Ôn Bạch có chút sốt ruột, đang tính mở miệng nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên có người kêu: “Nhị phu nhân đến ư?”
Trong lòng của hắn giật mình, quay đầu lại nhìn.
Không biết Thích Uyển Nguyệt đã đến từ khi nào, đứng ở bên ngoài cửa, thờ ơ nhìn hai người.
-
Thích Uyển Nguyệt không thèm ngoảnh đầu lại đã đi lên xe ngựa, thẳng thừng kêu phu xe đánh ngựa trở về phủ.
Đợi đến khi Tống Ôn Bạch đuổi theo về phủ thì phát hiện nương tử đang thu dọn hành lý, trong nhất thời hắn cảm thấy nhức đầu.
“Uyển Nguyệt, nàng nghe ta giải thích.” Hắn đi theo bên cạnh nương tử đang lăng xăng chạy tới chạy lui, nói: “Ta với Lý Tú Lan không phải như nàng đã nghĩ đâu.”
“Vậy sao?” Đáy lòng của Thích Uyển Nguyệt tức giận ngút trời nhưng trên gương mặt vẫn bình tĩnh lạ thường. Nàng ấy cười khẩy rồi nói: “Lẽ nào vừa rồi chàng ôm ấp với Lý Tú Lan là ta nhìn nhầm rồi sao?”
“Ta với nàng ta cũng không phải là...” Tống Ôn Bạch không nói ra được thứ lời đó, hắn nói: “Nàng thật sự hiểu lầm rồi, lúc đó nàng ta xuống giường đứng không vững, ta chỉ là đi qua đỡ một cái thôi.”
“Chát…”
Trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng giòn dã.
Tống Ôn Bạch sửng sốt.
Thích Uyển Nguyệt cũng sửng sốt, nàng ấy chậm rãi nhìn về hướng tay của chính mình, lòng bàn tay vẫn còn cảm thấy đau nóng rát.
Đám tỳ nữ ở trong phòng rối rít dừng lại công việc ở trong tay, bọn họ hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Mặc dù phu nhân và lão gia thường xuyên xào xáo, nhưng chưa từng động tay. Không ngờ rằng hôm nay phu nhân đã tát lão gia một bạt tay.
“Chuyện đến nước này mà chàng vẫn còn dùng lời lẽ lừa gạt con nít để dỗ ta.” Thích Uyển Nguyệt tức giận đến mức run rẩy, nói: “Nàng ta đứng không vững cần chàng đến đỡ sao? Tỳ nữ hầu hạ và bà mụ đã chết hết rồi sao?”
Tống Ôn Bạch cử động yết hầu, hắn muốn giải thích nhưng lại cảm thấy vô ích.
Hắn có chút thất vọng.
Dù cho hắn có giải thích như thế nào thì nương tử cũng không nghe. Hắn từng nói nhiều lần rằng Lý Tú Lan chỉ là nghĩa muội, nhưng nàng ấy lại ghen tuông không ngừng với Lý Tú Lan.
Nàng ấy không hiểu cho nghĩa hiếu của hắn, không hiểu vì sao hắn phải để Lý Tú Lan ở lại Kinh Thành để dưỡng thương.
Rõ ràng hắn cũng có cam kết rằng chờ Lý Tú Lan dưỡng thương xong sẽ đưa bọn họ quay về, nhưng Thích Uyển Nguyệt vẫn không chấp nhận như cũ.
“Uyển Nguyệt, nàng thay đổi rồi.” Hắn mệt mỏi nói.
Thích Uyển Nguyệt im lặng rơi lệ.
“Đúng vậy, ta thay đổi rồi.”
“Tống Ôn Bạch, chúng ta hòa ly đi! Lần này thì ta thật sự không muốn sống tiếp với chàng nữa!”
-
Thích Uyển Nguyệt đi rồi, trong ngày hôm đó nàng ấy thu dọn hành lý quay về Quốc Công phủ.
Nàng ấy không phải quay về Tĩnh Thủy biệt trang, nếu như quay về Tĩnh Thủy biệt trang thì chứng minh vẫn còn đường để cứu vãn. Nhưng lần này nàng ấy dứt khoát mang hành lý trở về Quốc Công phủ trước con mắt nhìn chằm chằm của bao người.
Tất cả mọi người trong Tương Dương Hầu phủ đều hiểu rõ, Nhị phòng náo loạn hòa ly lâu như vậy, lần này e rằng sẽ thành sự thật rồi.
Lúc A Lê từ trường học quay về thì cảm nhận được bầu không khí nặng nề.
“Ngưng Sương tỷ tỷ, mẫu thân của ta đâu rồi?” Nàng hỏi.
Sắc mặt của Ngưng Sương đau lòng nhưng lại không thể không giả vờ ung dung nói: “Cô nương đừng lo lắng, Quốc Công phủ có việc kêu phu nhân quay về một chuyến.”
“Vậy khi nào mẫu thân của ta quay về?”
“Có lẽ không lâu sau sẽ quay về.”
“Không lâu sau là bao lâu?”
“Là...” Nụ cười trên mặt của Ngưng Sương sắp không giữ được nữa, nàng ấy nhanh chóng đổi chủ đề, nói: “Cô nương, người đi Trường Xuân đường xem thử đi, lão phu nhân lại bệnh rồi.”
Tống lão phu nhân là tức đến mức đổ bệnh.
Bà ấy đã dạy dỗ Tống Ôn Bạch một trận, sau cùng tức đến mức đổ bệnh không dậy nổi. Tống Ôn Bạch lấy hiếu làm trời, mẫu thân bởi vì hắn mà ngã bệnh, hắn quỳ ở Trường Xuân đường không chịu đứng lên.
Vì vậy lúc A Lê đến Trường Xuân đường thì nhìn thấy cha đang quỳ ở bên cạnh sạp giường của tổ mẫu.
“Cha?” A Lê đi qua, lặng lẽ hỏi: “Cha bị tổ mẫu phạt sao?”
“Cha đừng sợ” Nàng nói: “Tổ mẫu yêu thương con nhất, con đi cầu xin giúp cha.”
“A Lê ngoan, không cần cầu xin.” Tống Ôn Bạch sờ đầu nữ nhi, nói: “Tổ mẫu của con bệnh rồi, đừng làm phiền bà ấy.”
A Lê đến gần liếc nhìn thì thấy Tống lão phu nhân đang để một cái khăn trên trán, nhắm mắt nằm đó. Có lẽ nghe thấy động tĩnh nên bà ấy chậm rãi mở mắt ra.
“A Lê tới rồi à?”
“Tổ mẫu” Nàng nghiêm chỉnh hành lễ sau đó nói: “A Lê nghe nói tổ mẫu bệnh rồi, tổ mẫu uống thuốc rồi chưa?”
“Uống rồi, A Lê mới tan học à?”
“Vâng.”
“Hôm nay A Lê ở trường học được cái gì rồi?”
“Học thuộc lòng ạ.”
Tống lão phu nhân nhìn thấy cháu gái, trước mắt hiền từ hơn nhưng khi đảo mắt nhìn thấy đứa nhi tử không nên hồn đang quỳ ở đó thì sắc mặt của bà ấy ngay lập tốt lại không tốt.
Bà ấy quở trách: “Con đừng có quỳ nữa, ta nhìn thấy con thì lại buồn phiền. Nếu như con vẫn còn chút lòng hiếu thảo thì đi đón con dâu về đây. Cái khác không nói, con nhẫn tâm để cho A Lê...”
“Nương” Tống Ôn Bạch vội vàng ngăn cản, nói: “Đừng nói chuyện này ở trước mặt của A Lê.”
A Lê nhìn tổ mẫu rồi lại nhìn cha. Tuy rằng nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng biết rõ chắc chắn là cha và mẫu thân lại cãi nhau rồi.
Nàng bỗng nhiên buồn bã.
“Cha, ban nãy con nghe nói mẫu thân quay trở về ngoại tổ gia rồi, khi nào thì mẫu thân mới quay về?”
Tống lão phu nhân đau lòng, nói: “Con xem đi, các con tranh cãi om sòm, nhưng người khổ lại là cháu gái ngoan của ta.”
Nói rồi bà ấy không nhịn được mà lau nước mắt.
Tống Ôn Bạch vội vàng tiến lên dập đầu, dùng mọi cách cam kết nhất định sẽ đón Thích Uyển Nguyệt trở lại.
-
Nhưng mà sau đó thì Tống Ôn Bạch vẫn không thể nào đón Thích Uyển Nguyệt về được.
Thích Uyển Nguyệt quyết tâm muốn hòa ly với hắn, Tống Ôn Bạch đến Quốc Công phủ không gặp được mặt của thê tử, mấy người cữu huynh lại xem hắn như kẻ thù. Nếu như hắn không phải là mệnh quan triều đình, thiếu chút nữa đã chào hỏi hắn bằng mấy quả đấm trên mặt rồi.
Tống Ôn Bạch đi sớm về trễ mấy ngày liên tiếp, lúc trở về cả người toàn là mùi rượu.
Ngày hôm đó chạng vạng tối, hắn say bí tỉ quay về phủ, đi tới căn phòng chính viện nhìn thấy dưới ánh hoàng hôn lờ mờ có một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi.
A Lê chống tay trên mặt yên lặng ngồi ở trên thềm cửa, nhìn thấy hắn quay về thì nhanh chóng đứng dậy chạy tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]