Khi Dung Từ chạy tới Tương Dương Hầu phủ đã sang giờ Tuất. Mưa vẫn rơi tầm tã, hắn vừa bước xuống xe ngựa, áo báo đã bị mưa tạt ướt một khoảng.
Tỳ nữ đốt đèn che dù bước tới: “Cuối cùng Dung Thế tử cũng tới, vừa rồi cô nương khóc lâu lắm.”
“Khóc?” Dung Từ dừng bước.
“Cũng không hẳn.” Tỳ nữ thưa: “Trước đó cô nương ngồi một mình viết chữ trong thư phòng nhưng viết một hồi cô nương lại nằm sấp trên bàn. Chúng nô tỳ tưởng cô nương buồn ngủ, sau đó mới phát hiện ra cô nương đang khóc thầm.”
Dung Từ nghe xong, bước chân cũng nhanh hơn.
Tỳ nữ gần như theo không kịp: “Ôi, Dung Thế tử, ngài chậm chút, dính mưa mất.”
Dung Từ không để ý, nhanh chân đi xuyên qua sân vườn, không đi vào hành lang.
Hắn bước thẳng vào phòng A Lê, lúc này trong phòng có mấy ngọn nến đang cháy, căn phòng lặng lẽ im lìm.
Ngưng Sương thấy hắn đến, thầm chỉ về hướng trong phòng.
Dung Từ hiểu ra, hắn vén rèm châu lên, tìm thấy A Lê bên cạnh cái tủ.
Tiểu cô nương ngồi xổm trên mặt đất, ôm con mèo bông trong lòng, nàng vùi đầu giữa hai gối, chỉ để lộ mái tóc đen nhánh.
Thoạt nhìn, như chú cún con bị bỏ rơi, đáng thương vô cùng.
“A Lê.” Dung Từ đi qua ngồi xuống: “Muội ngồi đây làm gì?”
A Lê ngẩng đầu: “Dung Từ ca ca, huynh tới rồi.”
“Ừm.” Dung Từ hỏi: “Ta đón muội đi hẻm Ngự Mã chơi được không nào?”
Đương nhiên Dung Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phi-ky/3569953/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.