Đình viện yên tĩnh, gió thổi qua cửa sổ, làm lộ ra bóng hình xinh đẹp sau màn lụa.
Tay Thích Uyển Nguyệt chống lên mặt bàn, lòng bàn tay đè lên một cây trâm. Cây trâm này là nàng ấy tự mình đến cửa hàng trang sức mua, sợ đè hỏng nên nàng ấy hơi thu lực.
Nhưng nàng vừa thu lực chỗ này, chỗ khác cũng thu theo.
Hô hấp của Tống Ôn Bạch cứng lại.
“Phu nhân.” Hắn cười: “Đây là phu nhân mượn cơ hội trả thù vi phu sao?”
Gò má của Thích Uyển Nguyệt đỏ ửng nàng ấy quay mặt đi, thúc giục nói: “Ngươi nhanh lên, một lúc nữa nữ nhi sẽ đọc sách xong.”
“A Lê không nhanh thế đâu.”
“Sao ngươi biết chứ?”
Động tác của Tống Ôn Bạch thong thả nhẹ nhàng: “Dung Thế tử đến, đang ở thư phòng dạy A Lê học.”
Nghe được câu này, Thích Uyển Nguyệt hoảng hốt, càng kẹp chặt hơn.
“A…” Tống Ôn Bạch vội xin tha: “Phu nhân thông cảm cho vi phu đi.”
Đã lâu hắn không làm, sao có thể chịu nổi chứ?
Làn váy to rộng của Thích Uyển Nguyệt che chắn giúp hai người, ngoại trừ Tống Ôn Bạch bình tĩnh động thì không nhìn ra cái gì.
Hắn chậm chạp chọc cho Thích Uyển Nguyệt khó chịu.
Tống Ôn Bạch cúi đầu nhìn, cười nhẹ: “Xem ra phu nhân cũng nhớ ta, chặt như vậy mà.”
“Tống Ôn Bạch, ngươi câm miệng!” Thích Uyển Nguyệt trừng hắn.
Nhưng lúc này mặt Thích Uyển Nguyệt đỏ rực, hai mắt mê ly, dù hung dữ nhưng lại không thể dọa người, chỉ càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phi-ky/3569950/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.