Ngày hôm sau, khi A Lê tỉnh lại phát hiện bàn tay dính dính, nàng nhìn kỹ thấy lòng bàn tay còn sót lại thứ gì đó màu vàng nhạt.
“Ngưng Sương.” A Lê mở tay ra cho nàng ấy xem: “Đây là cái gì?”
Ngưng Sương ôm đồ mới tiến vào: “Đây là do đêm qua…”
Nàng ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Đây là do đêm qua nô tỳ bôi thuốc cho cô nương, cô nương còn đau không?”
A Lê lắc đầu: “Không đau.”
Thấy trên tay nàng ấy ôm bộ y phục màu sắc tươi tắn, nàng hỏi: “Là váy mới sao?”
“Đúng vậy.” Ngưng Sương nói: “Đây là sáng sớm nay Thế tử phái người đưa tới, đã sai người làm từ trước nhưng vì có chỗ thêu chưa đẹp nên phải sửa lại nhiều lần rồi mới đưa tới.”
Nghe vậy A Lê bĩu môi, hừ một tiếng.
Tiểu cô nương dẩu môi lên, ra vẻ rất tức giận, khiến nàng trở nên linh động ngây thơ hơn.
Ngưng Sương giũ xiêm y ra, biểu cảm khoa trương nói: “A, xiêm y này thật đẹp, vậy mà còn có con bướm mà cô nương thích nhất.”
Nàng để sát xiêm y vào hỏi: “Cô nương, hôm nay có mặc cái này đi học đường không?”
A Lê âm thầm nhìn xiêm y, nhìn một lúc thì không chịu nổi dụ hoặc, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Ngưng Sương cảm thấy buồn cười, vội vàng thay cho nàng.
Ăn cơm sáng xong, A Lê đeo túi đựng sách ra ngoài, lúc đi đến hành lang gặp được Tống Ôn Bạch.
Tống Ôn Bạch dừng lại, vẫy tay: “A Lê, lại đây.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phi-ky/3569947/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.