Tác giả: Bạch Chỉ Họa Quyển
Editor: Lân ú nu
Lưu ý: truyện có H, xin cân nhắc trước khi đọc!
...
Chương 1:Tiểu kiều thê của Lục tổng ở nhà nghẹn muốn hỏng rồi
Lục Hành Chu cùng Bạch Tô là một đôi phu phu.
Từ năm trước nhà nước tuyên bố kết hôn đồng tính được hợp pháp hóa, trên dưới cả nước liền có đến mấy nghìn đôi đồng tính đăng ký kết hôn, Lục Hành Chu cùng Bạch Tô cũng là một trong số đó.
Nhưng mà đoạn hôn nhân này đối với Bạch Tô mà nói lại giống như một giấc mộng, cậu thường xuyên tỉnh dậy vào nửa đêm không biết bản thân đang ở đâu, đối với những chuyện xảy ra trong quá khứ đều mơ hồ, nhìn người bên gối chỉ cảm thấy xa lạ.
Nói thật, không biết vì sao Bạch Tô đối với Lục Hành Chu từ trong nội tâm luôn có một sự sợ hãi, thấy hắn liền mạc danh khẩn trương, hắn không ở nhà mới cảm thấy tự tại. Chồng của cậu là chủ của một công ty dược sinh vật, tuy rằng bề ngoài thân cao đến không thể bắt bẻ, lại sấm rền gió cuốn, ít khi nói cười, từ trong ra ngoài đều lộ ra một vẻ lạnh nhạt, đại bộ phận người ở gần hắn đều rất kính trọng.
Khi Bạch Tô còn học đại học đã đến thực tập tại công ty của Lục Hành Chu, sau đó bị Lục Hành Chu nhìn trúng, còn chưa có cái gọi là lãng mạn theo đuổi liền mơ mơ hồ hồ đáp ứng lời cầu hôn của Lục Hành Chu, vừa tốt nghiệp đại học xong liền gả cho hắn.
Theo như lời nói của Lục Hành Chu, bởi vì công ty đang trong giai đoạn phát triển nên hắn không có nhiều thời gian ở nhà bồi Bạch Tô. Vì sợ lời ra tiếng vào trong công ty, sau khi kết hôn Bạch Tô cũng không tiếp tục đi làm cho công ty Lục Hành Chu, bắt đầu ở nhà làm chủ gia đình, tuy rằng không cần phát sầu vì kế sinh nhai, lại có chút hư không tịch mịch.
Tuy nói là làm chủ gia đình, kỳ thật cũng không có việc nhà cần Bạch Tô làm, mọi việc trong nhà đều có bảo mẫu làm, ra cửa thì có tài xế tùy thời đưa đón.
Lục Hành Chu là một tên cuồng làm việc, thường xuyên một tuần cũng không về nhà, Bạch Tô thế nhưng lại càng mừng rỡ vì được thanh nhàn, mỗi ngày đều chơi game đến bình minh.
Suốt một ngày hôm nay đều dành để chơi game, Bạch Tô nhìn quầng thâm mắt của mình trong gương, nghĩ thầm không thể cứ lãng phí thời gian như thế, bằng không đến già liền hối hận, cậu cần phải tìm việc gì đó để làm.
Thời điểm Bạch Tô học đại học cũng là một thanh niên yêu thích văn nghệ, thích nhạc cổ điển, đặc biệt thích đàn violon, chỉ là học violon thật sự quá đốt tiền, một tiết học phải tốn đến vài trăm tệ, Bạch Tô gia cảnh bình thường chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Hiện tại có thời gian, tiền cũng không còn là vấn đề, lòng yêu âm nhạc của Bạch Tô một lần nữa cháy lên, nghĩ tìm một lão sư để học đàn violon.
Qua lời giới thiệu của đồng học, Bạch Tô liên hệ một vị lão sư dạy tại học viện âm nhạc chuyên về đàn vilon, lão sư tên Lâm Sanh, quyết định mỗi tuần sẽ có một buổi học.
Địa điểm học là nhà của Lâm Sanh, Bạch Tô lần đầu tiên gặp lão sư còn có chút khẩn trương, xách theo một cây đàn violon nhập khẩu mới tinh, tay có ra một chút mồ hôi, ở trên quần xoa xoa tay, thận trọng gõ gõ cửa nhà Lâm Sanh.
Cửa thực nhanh liền được mở ra, phía sau cánh cửa là một người khá trẻ, Lâm Sanh mang một chiếc kính gọng vàng, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, diện mạo văn nhã, thân thiết cười tiếp đón "Là Bạch Tô đi, nhà tôi có chút khó tìm, mời vào."
Bạch Tô nhất thời nhìn đến ngây người, lúc đầu cậu còn nghĩ lão sư đại học hẳn là một người trung niên, không nghĩ tới Lâm lão sư thoạt nhìn so với chính mình cũng chỉ hơn vài tuổi.
"Lâm... Lâm lão sư hảo." Bạch Tô có chút co quắp.
Dáng vẻ quẫn bách của cậu liền chọc Lâm Sanh cười.
Nhà Lâm Sanh rất lớn, cũng thực sạch sẽ, trong nhà có nhàn nhạt mùi gỗ thanh. Trong phòng cũng không bài trí nhiều, nói chuyện liền có chút vọng, Bạch Tô cảm thấy có chút lo lắng.
"Nghe Lý Du nói, cậu là giáo thảo của trường, là tình nhân trong mộng của rất nhiều nữ sinh, quả nhiên danh bất hư truyền." Lý Du là người giới thiệu Lâm Sanh cho Bạch Tô
/ giáo thảo nghĩa là học sinh xuất sắc/
Bạch Tô ngượng ngùng mà cười cười, trước kia ở đại học nhân khí của cậu xác thực cũng không tệ lắm, ra vào đều có một đám bằng hữu tiền hô hậu ủng, hiện chờ gả làm chồng của người khác, không cần phải đi làm, cuộc sống thoải mái dễ dàng, không có việc gì nên cũng rất ít khi liên hệ.
"Bạch giáo thảo, chúng ta bắt đầu học đi." giọng nói của Lâm Sanh rất êm tai.
Lâm Sanh giảng giải cũng đặc biệt tinh tế, cực kì có kiên nhẫn, nắm lấy tay Bạch Tô hướng dẫn mỗi điều nhỏ, tiết học thực nhanh đã kết thúc, Lâm Sanh còn cố ý nói thêm một chút, dặn dò Bạch Tô về nhà phải chăm chỉ luyện đàn.
Âm nhạc khiến tinh thần người ta thả lỏng, Bạch Tô phảng phất như bản thân trở về thời đại học, đồng hồ sinh học cũng dần có quy tắc, mỗi ngày đều dậy sớm tập thể dục buổi sáng, trở về ăn bữa sáng đã được bảo mẫu chuẩn bị, sau đó luyện đàn một giờ, buổi chiều lại luyện thêm hai giờ.
Bởi vì chăm chỉ luyện tập, Bạch Tô rất nhanh liền tiến bộ, dứt khoát đem lịch học một buổi một tuần sửa thành hai buổi, cùng Lâm Sanh dần dần quen thuộc, thường thường còn nói giỡn một hai câu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Tô cảm thấy Lâm Sanh đối với cậu có chút quá thân cận, thậm chí có thể nói là ái muội, tỷ như Lâm Sanh sẽ từ sau lưng duỗi tay điều chỉnh động tác của cậu, từ xa nhìn lại tựa như đang thân mật ôm lấy cậu. Bạch Tô ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người Lâm Sanh, vành tai cảm thụ được hô hấp ấm áp đến từ phía sau.
Bạch Tô ở nhà buồn chán, đi học cũng không cần tài xế đưa đón mà tự mình đạp xe, hóng gió lại phơi nắng, hít thở bầu không khí tự do tự tại. Hôm nay vừa vặn đạp xe đến nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa, chờ đến khi Bạch Tô đến nhà Lâm Sanh thì cả người đã ướt đẫm.
Lâm Sanh bị bộ dáng chật vật của cậu chọc cười, nói Bạch Tô vào phòng tắm tắm rửa một chút, lại cầm áo thun của chính mình đưa cho cậu.
Bạch Tô lần đầu tiên vào phòng tắm nhà Lâm Sanh, rối rắm một chút rồi bắt đầu tắm rửa, thời điểm từ phòng tắm bước ra, tóc chưa được lau khô còn nhỏ nước.
Lâm Sanh nhìn đến sửng sốt, dáng vẻ Bạch Tô vừa tắm rửa xong thật mê người, ánh mắt sạch sẽ thanh triệt, trên mặt phiếm hồng, mái tóc ướt đẫm dán trên trán, trên người mặc áo thun của lâm Sanh, bởi vì áo có chút lớn, cổ áo nghiêng lệch qua một bên cơ hồ lộ ra một nửa đầu vai tuyết trắng.
Kỳ thật từ lần đầu tiên gặp mặt, Lâm Sanh liền động tâm với Bạch Tô, cậu hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của Lâm Sanh, đơn thuần giống như nai con trong rừng. Mỗi lần gần gũi dạy đàn cho cậu, Lâm Sanh đều phải dùng hết toàn lực khắc chế xúc động muốn ôm hôn cậu.
Hôm nay Lâm Sanh không muốn tiếp tục ẩn nhẫn, tiến lên phía trước gắt gao ôm lấy Bạch Tô vào trong lồng ngực, vô luận cậu giãy giụa như thế nào cũng không chịu buông tay.
"Bạch Tô...... Bạch Tô......" Lâm Sanh thở hổn hển gọi tên của cậu.
Có lẽ bởi vì lâu lắm rồi không được ai quan tâm, Bạch Tô cũng dao động. Cánh tay Lâm Sanh thật ấm áp, cùng Lục Hành Chu lạnh băng hoàn tác không giống nhau. Bạch Tô cuối cùng từ bỏ giãy giụa, cùng Lâm Sanh ngã xuống giường lớn.
【 Đôi lời của tác giả: 】Hello Hello đại gia hảo, lại là ta, ta lại cho ra một tác phẩm mới, còn có ai nhớ rõ ta không...
Chương 2: Bạch Tô cùng lão sư Violon yêu đương vụng trộm bị làm đến cao trào
Lâm Sanh đối với Bạch Tô hết sức ôn nhu, Bạch Tô đã lâu không được đối xử thân mật như thế. Lục Hành Chu cùng Bạch Tô kết hôn đã hơn nửa năm, nhưng cùng hắn làm không quá mười lần, mỗi lần làm đều như có lệ, không có nửa điểm ôn nhu. Bạch Tô vẫn luôn không rõ Lục Hành Chu rốt cuộc thích cái gì ở mình, cưới cậu xong liền xem cậu như một vật trang trí trong nhà, có lẽ Lục Hành Chu có người bên ngoài rồi đi, bằng không vì sao suốt nửa tháng cũng không về nhà một lần.
Lâm Sanh thấy Bạch Tô thất thần, hôn lên môi cậu, đầu lưỡi du tẩu trong miệng cậu, liếm liếm lỗ tai cậu, dùng đầu lưỡi trêu chọc vành tai mẫn cảm.
Tuy rằng Lâm Sanh có chút sốt ruột nhưng vẫn luôn kiên nhẫn khuếch trương cho Bạch Tô, mang áo mưa, lại cho thêm một lượng dịch bôi trơn lên mới bắt đầu tiến vào.
Thân thể Bạch Tô tịch mịch đã lâu, bị nam nhân xâm nhập liền thoải mái đến run rẩy, hai tay chủ động ôm lấy cổ Lâm Sanh, Lâm Sanh thấy Bạch Tô không kháng cự liền vui sướng, chỉ muốn cho cậu càng thêm thoải mái, thật muốn điên cuồng chiếm hữu cậu.
"Bạch tô, lần đầu tiên anh thấy liền yêu em, muốn có được em, muốn mỗi ngày đều ở cùng em."
"Chính là, em đã kết hôn...... Anh cũng biết, chúng ta không có khả năng......" trong lòng Bạch Tô có chút khó chịu.
"Anh đoán hắn đối với em không tốt, phải không? Vì cái gì ông trời không cho anh gặp được em sớm một chút, anh ghen ghét đến muốn điên."
Đối mặt với vấn đề nan giải, Bạch Tô chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Đúng vậy, nếu người cậu gặp trước là Lâm Sanh, cậu hiện tại có phải hay không sẽ trải qua một cuộc sống hạnh phúc, khả năng mỗi ngày sau khi tan tầm hai người sẽ cùng nhau càu nhàu, vì khoản vay mua nhà mà đau đầu, vì ai rửa chén mà khắc khẩu. Đáng tiếng không có nếu, cậu đã là người có gia đình, không xứng có được loại hạnh phúc này. . truyện đam mỹ
Lâm Sanh mãnh liệt thao làm mỹ nhân dưới thân, Bạch Tô bị kích thích đến mức ánh mắt cũng mê ly, trong cơ thể thừa nhận trận sảng khoái mãnh liệt, móng tay Bạch Tô cào ra vài vệt đỏ sau lưng Lâm Sanh. Đầy mới hẳn là hình thức ở chung của những người yêu nhau, ngọt ngào mà nóng bỏng, thẹn thùng mà sung sướng, là độ ấm mà Lục Hàn Chu trời sinh lãnh khốc chưa từng có.
Giữa tình triều kịch liệt, Bạch Tô bị cắm đến bắn tinh, cao trào bằng tuyến tiền liệt khiến cho cậu sướng đến dục tiên dục tử, toàn bộ nửa người dưới đều giống như có một dòng điện lưu chảy qua, dư vị cao trào thật lâu không tiêu tan. Lâm Sanh bị tiếng rên rỉ gợi cảm của cậu kích thích, đột nhiên thọc vào rút ra thêm chục lần cũng bắn ra. Bắn tinh xong, dương v*t vẫn lưu luyến không muốn rút ra, trên giường một mảnh hỗn độn, hai người toàn thân mướt mồ hôi, thở hổn hển, trong lòng tràn đầy tư vị ngọt ngào.
"Đã trễ, em phải đi về...." Tình cảm mãnh liệt khiến bọn họ xem nhẹ thời gian, Bạch Tô bỗng nhiên phát hiện sắc trời ngoài cửa sổ đã gần tối, bất quá cũng không quan trọng, dù sao Lục Hành Chu cũng không về nhà, cũng sẽ không quan tâm cậu mấy giờ thì về đến nhà.
"Anh đưa em xuống." Lâm Sanh mặc lại quần áo, lại giúp Bạch Tô chà lau cẩn thận, giúp cậu mặc quần áo, lưu luyến nói.
Thành phố bắt đầu lên đèn, các gia đình trong khu phố cũng sáng lên ngọn đèn ấm áp, nhìn đến thời khắc đó, Lâm Sanh lại nhịn không được ôm chầm lấy Bạch Tô, cho cậu một nụ hôn sâu.
"Bạch Tô, gặp lại sau, về đến nhà thì nhắn tin cho anh." Lâm Sanh cười đến thật ấm áp, hướng cậu phất phất tay.
Sau cái hôn ngọt ngào kia, Bạch Tô chậm rì rì tiến đến chỗ đậu xe, vừa nhấc đầu liền ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Lục Hành Chu một thân tây trang giày da đang dựa vào xe đẹp của Bạch Tô, phía sau lưng hắn là chiếc Maybach màu đen, mỉm cười nói ra một câu làm Bạch Tô lạnh cả sống lưng.
"Bốn giờ ba mươi tám phút."
【 Đôi lời của tác giả: 】Lục tổng quả thật là một người có tâm lòng bao dung rộng lớn. Tiểu kiều thê ăn vụng xong còn tới đón hắn về nhà.
Chương sau: Bạch Tô gặp chuyện.
...
Tác giả chia chương khá ngắn nên tui gộp 2 chương vào 1 nhưng mà nó vẫn ngắn vl:3