Cánh tay Tề Phi Phàm chỗ xanh chỗ tím, sưng to như một khúc lạp xưởng của Đức, tựa hồ sắp sửa nổ tung đến nơi. Quý Ngộ hoài nghi, cặp mắt không ngừng mở lớn, trợn tròn của Đồng Tâm có khi còn rớt ra trước. Vì vậy, Quý Ngộ dùng ánh mắt ra hiệu, nhờ bác sĩ riêng của Quý Gia – Giang Hải khẩn trương giúp Tề Phi Phàm bôi thuốc, băng bó.
“Không cần lo lắng, thoạt nhìn thì nghiêm trọng, nhưng cậu ấy chỉ nhẹ nhàng đụng một cái như thế làm sao có việc gì được, phải không bác sĩ Giang?” Quý Ngộ lấy cùi chỏ huých huých Giang Hải, muốn nhờ ông ta phối hợp an ủi Đồng Tâm.
“Đúng vậy! Người khác đụng một cái, một ngày liền tiêu sưng, tiểu thiếu gia của chúng ta đụng một cái, không mười thì cũng phải bảy ngày mới có thể khỏi hẳn, cũng thật “không nghiêm trọng” nha!” Giang Hải vừa bôi thuốc khử trùng lên cánh tay Tề Phi Phàm, vừa nheo mắt oán trách nhìn Quý Ngộ.
Quý Ngộ trợn tròn mắt, cứng miệng không biết nên nói thế nào.
“Bảy, bảy ngày?” Nghe được Giang Hải nói như vậy, trái tim Đồng Tâm cơ hồ muốn nhảy lên tận họng, “Tôi đã nói làm sao có thể không việc gì! Hic…Đều là tôi làm hại…Đều tại tôi…” Đồng Tâm gấp gáp nắm hai tay lại, liều mạng gõ lên đầu mình.
“Oa, còn đánh nữa liền thật sự biến thành đần đó!” Quý Ngộ hốt hoảng vội vàng kéo tay Đồng Tâm.
“Tiểu tử, tôi không sao! Vết thương nhỏ này mấy ngày là khỏe, không cần lo lắng!” Tề phi Phàm cười chói lọi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-theo-duoi-tinh-nhan-hang-dau/1988826/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.