Phía sau trường Trung học Hồng Uyển có một giáo đường đã bỏ hoang nhiều năm. Nghe đâu trước kia trong đó rất đẹp, có tượng thánh cùng thánh giá mạ vàng, trên mái còn có những hoa văn màu sắc.
Nhưng mười năm trước trong nước hỗn loạn, nơi đây đã xảy ra hoả hoạn, sau này cũng không có người đến nữa. Khi còn bé Úc Thanh cùng Chu Huệ đi chợ đen bán phiếu hàng hoá*, từng gặp người bán chân nến bạc ở đó. Chu Huệ than thở, nói chân nến kia vốn dĩ là của giáo đường.
*Phiếu hàng hoá: Nguyên văn là 布票 (Phiếu dành cho vải vóc),phiếu này hay được gọi là hệ thống phân bố ngũ cốc được Trung Quốc áp đặt vào những năm 1950 để kiểm soát việc sản xuất lương thực và thúc đẩy công nghiệp hoá. Đại khái nó là phiếu giảm giá á =))) Khi mà mua đồ từ nhà máy hay đâu đó một số lượng nhất định thì sẽ có. Bạn thụ cùng mẹ đây là đi bán lậu phiếu giảm giá vải =))))
Nhiều năm cứ như vậy qua đi, Giáo đường cũ nát kia đã bị những khóm Dây Thường Xuân* vừa um tùm vừa xơ xác bao phủ, tháp chuông bên trên cũng trống rỗng, chuông đồng trong truyền thuyết của Giáo đường cũng sớm đã không thấy tăm hơi.
Bọn nhỏ nhìn Đông nhìn Tây, quyết định đánh bạo mà đẩy cửa, nhưng lại chỉ nhận lại là một người đầy bụi và lá khô.
Trong bụi cỏ đột nhiên loé sáng lên, Úc Thanh chạy tới, đào ra được một mảnh thuỷ tinh nhiều màu sắc rực rỡ. Cậu mang mảnh thuỷ tinh tới vũng nước rửa cho sạch sẽ, nhìn qua ánh nắng dưới bóng cây, phát hiện nó còn trong suốt hơn cả cầu thuỷ tinh của cậu. Truyện chỉ được đăng tại wp Fuonqnguyen va timbanhmynuong.wordpress
Nhuận Sinh đá đá cỏ dại trên đất: "Cậu lại nhặt đồ bậy, bẩn chết rồi."
"Rửa sạch thì sẽ không bẩn nữa. Nhìn xem, nó rất đẹp nha."
"Không phải chỉ là kính trên cửa sổ thôi sao." Nhuận Sinh nói lầm bầm: "Có hẳn một miếng lớn ở đây này!"
Úc Thanh ngẩng đầu, cách đó không xa cậu nhìn thấy mấy cái cửa sổ còn nguyên vẹn, mặt kính của nó cũng là hoa văn nhiều màu sắc như vậy.
Có điều cậu vẫn cảm thấy miếng kính nhỏ này nhìn rất đẹp. Úc Thanh cúi đầu, dùng cục đá mài các góc cạnh của miếng kính, cậu định sẽ đem nó về, để nó vào trong chiếc hộp bảo bối của mình.
Nhuận Sinh đi tới một đoạn không quá xa. Trong chốc lát, chỉ nghe rầm vang một tiếng thật lớn. Có người tức giận nói: "Phó Nhị Mao! Cậu làm cái gì vậy! Chút nữa là đập trúng tôi rồi!"
Úc Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái cửa sổ vừa rồi còn ổn giờ đã thủng một lỗ lớn, trên mặt đất sáng ting ting* mà bên dưới đều là mảnh kính.
*Ting ting: Nguyên văn là 晶晶
Cậu kinh ngạc nói: "Cậu sao lại đập cửa sổ của người ta a?"
Nhuận Sinh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, dùng hai ngón tay nhặt mảnh kính, kỹ càng mà phiên nhặt: "Không phải cậu muốn mấy miếng kính này à."
Úc Thanh mất hứng nói: "Trên đất có kính mà! Sao cậu lại đập cửa sổ nhà người ta!"
Nhuận Sinh trầm mặt xuống: "Cậu thích hay không đây." Hắn cau mày nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình: "Tay tôi bẩn hết rồi."
Úc Thanh không biết nên nói gì với hắn, đành phải bĩu môi, không nói nữa. Cậu nhìn cái lỗ lớn đen thùi trên cửa sổ Giáo đường, đột nhiên cảm thấy có chút khổ tâm.
"Nè! Tìm được rồi! Các cậu mau tới đây!" Nhị Mập ở phía xa hô to về phía bọn cậu.
Cả đám trẻ con chạy tới. Nhuận Sinh xoa xoa tay vào lá trên cây, đi ngang qua Úc Thanh mà không chớp mắt một cái.
Rõ ràng là hắn không đúng, nhưng lại có cảm giác người khác thiếu nợ hắn vậy. Úc Thanh đem miếng kính nhỏ kia nhét vào trong túi quần, không tình nguyện mà đi theo.
Chuyện nãy Ma Can Nhi nói chỉ có mở đầu là sự thật, đúng là chỗ đó quả thật có một hang động sâu, nó ở trên cái sườn dốc cao bên hông của Giáo đường. Nhưng còn về viên đại đầu* cùng hòm kho báu chỉ là cậu ta đọc nhiều câu chuyện kỳ quái.
*Yuan Datou(袁大头): là tên gọi chung của đồng tiền của Trung Quốc in trên mặt là chân dung của Cựu tổng thống Viên Thế Khải. Tớ đã cố tra cứu để Yuan Datou về tên Thuần Việt nhưng tớ thấy đại đa số đều được rao bán với tên là "Đồng xu Yuan Datou" vì vậy nên tớ vẫn giữ nguyên "viên đại đầu". Tớ sẽ cố gắng tối ưu về phần Thuần Việt.
Cửa sắt của cửa hang mở ra, bên trong vừa rộng lại sâu. Bọn nhỏ đi nửa ngày, ngoại trừ hai bên tường gạch lạnh lẽo, thì cái gì cũng không phát hiện ra. Bên trong lại không thấy ánh sáng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió vù vù, kỳ lạ đến đáng sợ. Vì vậy trên đường đi đã rất nhiều người đánh trống lui quân*.
*Nguyên văn là 打了退堂鼓, ban đầu nó là một thuật ngữ của Trung Quốc dùng để chỉ cách đánh trống của các quan chức phong kiến khi họ về hưu, nhưng hiện tại nó dùng để nói về việc thu mình không làm việc nữa khi làm một việc với người khác.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại Nhị Mập, Ma Can Nhi, Đậu Đậu cùng Nhị Mao bốn người.
Ma Can Nhi thì mạnh miệng, không chịu quay về; Nhị Mập vì vô cùng hiếu kỳ; Đậu Đậu thì không nghĩ đến việc bỏ lại tiểu đồng bọn; vì vậy Nhị Mao không thể làm gì khác hơn ngoài bất đắc dĩ mà đưa chiếc bật lửa của mình cho bọn Nhị Mập.
Bốn người cứ thế vừa đi vừa chụp ảnh, nhưng hình như vào sâu trong hang động thì dần dần có chút ánh sáng nên không cần đến bật lửa nữa. Lúc rẽ vào một ngõ ngoặt, Ma Can Nhi bỗng nhiên nói: "Suỵt... Các cậu nghe thấy âm thanh gì không?"
Mọi người hạ giọng im lặng, vểnh tai lên. Đúng là giống như có người đang nói chuyện, còn có những âm thanh dụng cụ kỳ lạ. Truyện chỉ được đăng tại wp Fuonqnguyen va timbanhmynuong.wordpress
"... Đám này có thể bán bao nhiêu tiền?" Âm thanh quen quen của một thiếu niên truyền tới.
"Chỗ này..."
Đôi mắt Nhị Mập trợn lên: "Ui chao, kia hình như là..."
Đáp lại cậu ta chính là một tiếng răng rắc, sau đó có người cảnh giác nói: "Ai ở đằng kia? Ai?"
Nhuận Sinh kéo Úc Thanh đi: "Chạy!"
Rồi lại có mấy bước chân lộn xộn đang đến gần. Mấy đứa nhỏ sợ đến hồn phi phách tán, một đứa kéo một đứa, cứ thế mà bạt mạng chạy theo sát Nhị Mao ra bên ngoài. Phía sau thỉnh thoảng còn có ánh sáng đèn pin chiếu về phía của bọn họ.
Mãi đến khi chạy ra hang lớn, một mạch chạy ra được đường cái, bọn nhỏ mới dừng nghỉ tại cây hoè lớn ở cổng trường. Nhị Mập đặt mông ngồi xuống đất: "Chạy... Chạy hết nổi rồi..."
Mọi người thở không ra hơi. Ma Can Nhi lau mồ hôi trên trán: "Thì ra bây giờ nơi này còn có thổ phỉ a..."
"Cái gì mà thổ phỉ a." Nhị Mập thở dốc hồng hộc: "Cậu... Cậu không... Nghe được, đó là... Là Mắt Híp."
"A? Vậy chúng ta chạy cái gì a..."
Nhuận Sinh thẳng lưng lên, lạnh lùng nhìn Ma Can Nhi: "Ngu ngốc."
Ma Can Nhi cùng Nhị Mao vẫn luôn có điểm bất đồng với nhau, cậu ta nghe vậy liền cau mày, học theo ngữ khí của cha cậu ta nói: "Nhị Mao, cái này thì cậu sai rồi. Có lời gì mà không thể nói rõ ràng, cậu làm như vậy chỉ hại cho tình đoàn kết cậu biết không?"
Nhuận Sinh hừ nhẹ một tiếng, hiếm thấy hắn chậm rãi nói: "Cậu không nghe thấy sao?"
"Nghe thấy cái gì?"
"Thanh âm súng lên cò."