Kết thúc trò chuyện với Thượng Cùng Bích Lạc, Mao Nhung có hơi chột dạ.
… Tuy rằng cậu cũng chả biết mình vì lông gì chột dạ.
Bất quá, cậu sẽ vì Diệp Nhẫn hóa rồ sao? Làm sao có thể được!!! Một chút cũng không khoa học mua ha ha ha ha ha!!!
Diệp Nhẫn chính là vị giường trên nọ.
Trừ không cao không giàu không đẹp trai, hắn về cơ bản đã thỏa mãn yêu cầu ba chữ cao phú suất.
Nghĩ đến Diệp Nhẫn, Mao Nhung không khỏi phồng má.
Có điều, thật lòng mà nói…
Được rồi… Thật ra, Diệp Nhẫn có đẹp trai xíu xíu.
Chiều cao… Được rồi, thật ra Diệp Nhẫn so với Mao Nhung cao chút chút…
Thì, thì chỉ có thế thôi, có thế thôi… Cậu cũng không thể vì chuyện Diệp Nhẫn gọi tên một đứa con gái mà ghen được!!!
Dù thỉnh thoảng cậu có phối vài kịch đam mỹ, nhưng cậu hẳn nhiên không phải gay!!!
… Chờ tí, mình đang suy nghĩ cái quái gì vậy?
Ghen vì Diệp Nhẫn gọi tên con gái?!!!
Mao Nhung run rẩy cả người.
Cậu hình như phát hiện một chuyện khủng khiếp…
Không không… Nhất định chỉ là ảo giác!!! Nhất định là như vậy!!! Nhất định là bởi vì hôm nay ánh trời chiều quá mức mỹ lệ khiến cậu sinh ra ảo giác mà thôi!!!
Thế nhưng…
Trong đầu Mao Nhung bất chợt hiện lên màn tối qua…
Đường nét chập sáng chập tối giữa đêm tối của Diệp Nhẫn… Hơi thở hổn hển hơi đè nén… Vết tích trên cằm trước ngực cậu…
Cùng với… Cùng với nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-nuoi-tac-mao-thu-dung-dan/2986861/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.