Izek đóng sầm cửa lại ngay khi tôi vừa đặt chân vào bên trong căn phòng. Tiếng đóng cửa rất mạnh. Nước mắt tôi lại trào ra vì sợ hãi, dù tôi đã cố kìm nén cho chúng đừng tuôn rơi.
"Ngồi xuống."
Tôi do dự ngồi xuống chiếc ghế gần nhất.
Izek thở dài như trút hết cơn giận đang sôi sùng sục trong lòng. Tâm trạng anh rối bời, dáng vẻ lộn xộn hiếm thấy. Y phục lấm lem toàn bùn đất, mồ hôi tuôn ra làm phần tóc gáy ướt đẫm dính vào nhau, mái tóc bạch kim gọn gàng giờ đã loà xoà xuống khắp trán.
"Được rồi." Sau một lúc, Izek đứng dậy, khoanh tay và nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt đỏ vừa bừng bừng ngọn lửa địa phủ, giờ đã như một hồ băng lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.
"Kể ta nghe đã xảy ra chuyện gì."
Anh ta đang muốn nghe những gì đây?
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt xuống cổ họng vốn đã khô không khốc, nhanh chóng giải thích, "Trong buổi cưỡi ngựa, tiểu thư Furianna đã đề ra cuộc thi rằng ai đến được phía bên kia của con đường thì sẽ là người chiến thắng, vì vậy em đã phi ngựa theo con đường mà cô ấy chỉ. Đột nhiên, có một thứ quái quỷ gì đó bật ra từ bụi cây và cuốn chặt lấy cổ chân em. Nó kéo em xuống ngựa. Em đã cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể, vì đầu em đã bị đập mạnh xuống đất."
Tôi ngừng thở một nhịp, chần chừ không biết có nên nói với anh về quái vật Popo hay không, nhưng biểu cảm kỳ lạ của anh khiến tôi lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-khien-chong-dung-ve-phia-cua-toi/995223/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.