Chương trước
Chương sau
Edit: Hounie

_______________________________

Ngói đen tường trắng, xe ngựa tấp nập trên đường.

Đường phố rộng lớn nơi cách đoàn lữ hành lui tới, hương liệu quý hiếm, châu báu, nguyên liệu nấu ăn đều có thể mua được ở chỗ này.

Đâu là Thương Châu, ngoại trừ Hoàng Thành thì đây là nơi đông đúc giàu có và phát triển nhất.

[ Tiến độ công lược của ký chủ đã đạt đến một phần tư, khen thưởng sẽ được căn cứ theo kết quả công lược ]

[ Nhận khen thưởng, một mảnh hồi ức nhỏ *1, hai mươi lượng bạc vụn. Nhận xét tổng thể: Trung đẳng. ]

[ Mong ký chủ không ngừng cố gắng, tự lực gánh sinh.]

" Khụ khụ! "

Lý Nhược Thủy đặt tách trà xuống, che miệng ho không ngừng, sặc đến dữ dội.

Cái gì? Ta suýt chết vài lần trước đây, cấp bậc chỉ ở mức trung bình? Tại sao nàng lại không biết cái hệ thống này còn có đánh giá cấp bậc?

[ Cấp bậc có liên quan tới cảm xúc dao động của mục tiêu công lược, trung bình không tồi, thỉnh ký chủ đừng coi nhẹ mình. ]

[ Công lược thành công không nằm ở mỗi đánh giá mà là đến cuối cùng, ký chủ không cần nhụt chí, hãy nỗ lực về nhà. ]

Ho một hồi lâu, một bàn tay duỗi ra vỗ nhẹ lưng nàng, trên cổ tay vòng Phật ngọc trắng phát ra tiếng leng keng.

" Chậm một chút."

Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, những người khác trong khách điếm không khỏi quay đầu nhìn trộm một cái, ánh mắt lộ rõ sự kinh diễm rồi quay lại khe khẽ nói nhỏ.

Sau khi Lý Nhược Thuỷ bình ổn trở lại, hắn liền thu hồi tay, tiếp tục cầm đũa ăn đồ ăn trong bát.

" Ngươi chắc chắn thuốc giải ở Thương Châu?"

" Chắc chắn." Lý Nhược Thuỷ thuận tay gấp cho hắn một miếng gà: "Ta còn biết nó ở đâu, nhưng không biết làm thế nào để lấy được."

Trong nguyên tác, Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên mang theo Lộ Chi Dao đến Thương Châu, tuy nói là giúp hắn tìm thuốc giải, nhưng chủ yếu là đến để thực hiện nhiệm vụ, trùng hợp lại tìm được Hoả Diệc Thảo trong nhà của đối tượng nhiệm vụ, lúc này mới giúp hắn giải độc.

Nếu muốn giải độc, chờ thời cơ là được, chờ Lục Phi Nguyệt hoàn thành nhiệm vụ là có thể lấy được Hoả Diệc Thảo.

Nhưng vấn đề lúc này là chờ quá lâu, độc phát vẫn tiếp tục diễn ra, thật sự quá đau đớn.

Hỏa Diệc Thảo ở trong nhà của một vị phú thương, không thể mua bằng tiền, nhưng muốn trộm khẳng định Lục Phi Nguyệt không đồng ý, mà bản thân nàng cũng không biết võ công.

" Hiện tại ngươi có hứng thú gì với Huyền thưởng lệnh không, có thể giúp ta lấy giải dược được không?"

Lộ Chi Dao ăn đồ nàng gắp đến, mày giãn ra, ôn hoà tươi cười.

" Lần trước cứu người là ta tự nguyện, nhưng lần này phải tính tiền. Rất đắt."

Lý Nhược Thủy che hai mươi lạng vừa mới nhận, trên mặt có chút do dự: "Đắt bao nhiêu?"

Lộ Chi Dao không nhanh không chậm mà nói một số, nghe được tiếng hít sâu của Lý Nhược Thuỷ, nụ cười càng thêm nhu hoà.

" Ngươi cố tình đúng không? Ta đã chắn độc giúp ngươi, tính về lý ngươi không phải nên giúp đỡ ân nhân sao?"

" Nói tới việc cứu ngươi, không bằng như vậy thì.."

Lộ Chi Dao đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

" Ngươi đưa tóc cho ta, ta giúp ngươi lấy giải dược."

Tâm tình Lộ Chi Dao hôm qua khá tốt liền quy về do tóc, nếu lúc nào cũng sờ được, tâm trạng của hắn có lẽ sẽ thoải mái hơn nhiều.

" Ngươi muốn tóc làm gì?"

Lý Nhược Thuỷ giống như bị dẫm lên đuôi liền che đầu lại cách xa hắn chút, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.

Lấy tóc làm gì? Lúc này hắn nên muốn tiền hoặc muốn người, bệnh thần kinh nào muốn tóc?!

Lộ Chi Dao nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, bên môi nở nụ cười: " Làm thú bông, ngày thường không có việc gì làm có thể sờ một chút, buổi tối để cạnh gối cũng có thể ngủ ngon."

Ánh mặt trời chiếu xuống trên người hắn, thoạt nhìn rất ấm áp, khi nói đến ngủ ngon vai đều thả lỏng xuống, tựa hồ nhớ tới điều này mới có thể làm hắn thoải mái.

Lý Nhược Thủy cắn đũa nhìn hắn, không khỏi nuốt nước miếng, ánh mắt phức tạp.

Hóa ra hắn ta không chỉ điên mà còn là một kẻ biến thái.

Con đường công lược cũng khó khăn với nàng quá đi.

" Ngươi muốn tóc dài hay tóc ngắn?" Lý Nhược Thủy cảm thấy chính mình có thể cứu vãn lại một chút.

" Nếu ta muốn, nhất định phải là tất cả,"

Này không phải muốn nàng bị hói sao?!

" Tuyệt đối không có khả năng."

Lý Nhược Thuỷ lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt:" Ta tình nguyện đau vài lần, chứ không bao giờ cạo trọc."

Lộ Chi Dao lưng thẳng tắp, vòng Phật Ngọc trên cổ tay được thêm sắc vàng của ánh mặt trời, hắn một chút cũng không ngoài ý muốn về câu trả lời này, ngược lại còn cong cong khóe môi.

" Lúc đau hãy nhớ tìm ta."

Bọn họ ở khách điếm ăn, Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên đã đi đến cốt truyện chủ tuyến.

Lúc trước Lục Phi Nguyệt đã nhận được thư mật của Tuần Án tư, nhà họ Trịnh ở Thương Châu là phú thương rất nổi tiếng, Tuần Án tư nghi ngờ bọn họ có liên quan đến tham ô nên muốn Lục Phi Nguyệt điều tra một số chứng cứ.

Nhưng Trịnh gia bởi vì bệnh của Trịnh nhị công tử nên canh giữ rất cẩn thận, không thể dùng thân phận hạ nhân mà lẻn vào, nhưng vừa lúc Trịnh phủ dạo gần đây đang tìm người xung hỉ cho nhị công tử, Lục Phi Nguyệt liền nắm chắc thời cơ này.

Hai bóng người, một đen một xanh, đi ra cửa, từng người ôm cánh tay, sắc mặt âm trầm, người tới đúng là Lục Phi Nguyệt cùng Giang Niên.

Họ ngồi xuống ghế mà không nói một lời, chỉ lo ăn cơm của chính mình, không có bất kỳ sự giao lưu nào giữa hai bên.

Chiếc bàn này nằm cạnh cửa sổ của của khách điếm, hai lồng chim sẻ của chủ quán còn treo trên bậu cửa sổ, hót líu lo, rất dễ thương.

Những con chim này được nuôi dưỡng cẩn thận để làm cho khách nhân hài lòng.

Lộ Chi Dao làm như không nhận thấy được bầu không khí trầm mặc này, trêu đùa chùm quả hồng trên tay, nghiêng tai nghe tiếng chim ăn quả.

Khống khí quá áp lực, Lý Nhược Thủy đặt đũa xuống, nhìn về phía Lục Phi Nguyệt:" Lục tỷ tỷ, hạ người làm sao vậy?"

Nếu nàng đoán không sai, có lẽ là do nhiệm vụ của Lục Phi Nguyệt bị Giang Niên thấy được.

Nhiệm vụ này là bí mật, yêu cầu Lục Phi Nguyệt phải xung hỉ gả vào Trịnh phủ, thâm nhập địch tình, tra xét chân tướng.

Vẻ mặt Giang Niên vô cảm, không còn cười như trước nữa, hắn ngẩng đầu lên hỏi Lý Nhược Thủy.

"Ta hỏi ngươi nếu thủ lĩnh ngươi yêu cầu ngươi gả đi để điều tra, ngươi có nguyện ý không?"

Tuy rằng vấn đề này có vẻ không đầu không đuôi nhưng Lý Nhược Thuỷ vẫn hiểu ý của hắn.

" Còn phải xem tình huống, nếu trong tình huống bình thường thì sẽ không."

Lý Nhược Thuỷ không thẳng thắn như Lục Phi Nguyệt, loại mệnh lệnh này rất hố người khác, có lẽ nàng sẽ nghĩ cách chạy trốn.

Nhưng trong nguyên tác có giả thiết này cũng chỉ vì cốt truyện quá chậm, tác giả muốn tặng cho nam nữ chủ một chút kích thích thôi.

Giang Niên nghe câu trả lời của nàng xong làm như tìm được viện binh, lập tức gật đầu phụ họa.

" Đây mới là những điều mà nữ tử bình thường nghĩ."

Lý Nhược Thuỷ trầm mặc, Giang Niên lâu như vậy cũng không theo đuổi được Lục Phi Nguyệt là nguyên nhân.

Ai sẽ so sánh người mình thích với nữ nhân khác, còn nói không bằng nàng?

Lục Phi Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng, mím môi, lời nói cũng có vài phần lãnh đạm.

" Ta là bộ khoái của Tuần Án tư, nghe lệnh hành sự là trách nhiệm của ta, Nhược Thuỷ, muội cảm thấy ta không bình thường sao?"

" Lục tỷ tỷ đây là có gan đảm đương..Lộ Chi Dao còn chưa ăn xong, ta đi xem một chút."

Tình lữ cãi nhau, người rảnh rỗi tốt nhất nên tránh ra.

Lý Nhược Thủy lập tức đặt đũa xuống, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cảm thấy Lý Nhược Thủy đi tới đây, Lộ Chi Dao nở nụ cười, lắc lắc quả hồng trong tay về phía nàng.

"Cái này rất ngọt, ngươi có muốn nếm thử không?"

Lý Nhược Thuỷ đè tay hắn hướng về phía con chim:" Ta nó rồi, ngươi cho chim ăn đi."

Lộ Chi Dao mỉm cười, mái tóc đen bị gió thổi bay sau lưng, lộ ra khuôn mặt như ngọc, hắn không cần tô điểm khác, chỉ cần cười lên cũng đủ khiến người ta luân hãm.

Lý Nhược Thủy chống cằm nhìn hắn, dù biết bản tính thật của hắn, nhưng nàng vẫn không tránh khỏi bị khuôn mặt này mê hoặc.

Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nụ cười của Lộ Chi Dao càng lúc càng sâu, bỗng nhiên lại nhạt dần trong một khắc.

Hắn duỗi tay lấy một quả hồng nhỏ, cổ tay dùng sức hát quả hồng ra ngoài.

Điều gì khiến Lộ Chi Dao lộ ra thần sắc như vậy, nụ cười giả dối cũng thu lại, nhất thời lòng hiếu kì của nàng tăng lên, Lý Nhược Thuỷ nghiêng nửa người ra nhìn cũng không phát hiện ra cái gì.

" Nhược Thuỷ, chờ lát nữa Trịnh gia tổ chức thi đấu võ thuật, ta sẽ tham gia, các ngươi ở chỗ này hay cùng đi xem?"

Giọng nói của Lục Phi Nguyệt vẫn có thể nghe thấy vài tia tức giận, nàng đứng dậy cầm đao, không nhìn Giang Niên nữa.

Lý Nhược Thuỷ cân nhắc một chút rồi gật đầu.

"Đi."

Lộ Chi Dao chưa bao giờ có hứng thú với những thứ này, nhưng hắn cũng gật đầu, mà Giang Niêm trên mặt tức giận, nhưng khi bọn họ rời đi hắn vẫn đi theo.

Nơi chiêu mộ của Trịnh gia diễn ra ở tửu lậu, hiểm nhiên là bao hết chỗ này.

Trên tầng hai, một lão quý nhân và một nữ tử mặc váy lụa hồ làm ngồi ở đó, bọn họ trầm mặc nhìn về phía lôi đài, thần sắc nghiêm túc.

Trên lôi đài tùy ý treo vào mảnh lụa đỏ, không có một chút nào là bầu không khí vui mừng, này không giống như chiêu mộ người xung hỉ, mà giống như tìm bảo tiêu vậy.

Theo lý mà nói, hình thức xung hỉ này rất ít người tham gia, nhưng bởi vì Trịnh gia giàu có nên mỗi bên cũng có ít nhất hơn mười người.

So sánh với người Trịnh gia trầm mặc ít người thì đám đông xung quanh lại báo nhiệt cực kì, bên trong, bên ngoài tầng, ngay cả các tửu lậu bên cạnh cũng chật kín người.

Có người thì cắn hạt dưa, có người ăn trái cây, thảo luận rất ầm ĩ.

Lục Phi Nguyệt và Giang Niên đi báo danh, trong khi Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao vẫn đang vật lộn trong đám đông.

Lộ Chi Dao nhìn không thấy, vì vậy Lý Nhược Thủy nắm chặt cổ tay hắn tiến về phía trước, lúc sau thực sự không có cách nào, chỉ còn có thể ôm eo hắn.

" Nhịn một chút, sắp đến nơi rồi."

Lộ Chi Dao thoạt nhìn thon gầy, không nghĩ tới vòng eo hắn lại săn chắc tới vậy, ôm lên xúc cảm vô cùng tốt.

" Hình như ngươi rất sợ ta mất khống chế?"

Lý Nhược Thủy không khỏi túm lấy eo hắn, vô thức ấn cổ tay phải của hắn, ở một mức độ nào đó, nàng quả thực đang kiềm chế hắn.

" Ngươi biết thì tốt."

Lộ Chi Dao mỉm cười, không trả lời, để nàng kéo về phía trước.

Nói đến đây, đã lâu lắm rồi hắn không dùng gậy dò đường.

Sau khi Lý Nhược Thuỷ trả lời có lệ xong liền dùng sức dẫn hắn đi về phía trước, chờ đến lúc vọt tới hàng đầu đầu tóc đã rối loại không ít.

Phương thức cuộc thi này của Trịnh gia là một đấu một, người cuối cùng chính là người chiến thắng, ba ngày sau sẽ gả vào Trịnh gia.

Trên lôi đài đã có nữ tử đánh nhau, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn, nhưng cũng không đến mức chạm đến điểm mấu chốt, càng giống luận võ hơn.

" Biết võ công thực sự rất tốt."

Lý Nhược Thủy không khỏi tự lẩm bẩm, cảm thấy các tỷ tỷ rất đẹp trai.

" Ngưoi muốn học võ?"

Lộ Chi Dao như đã nghe thấy điều gì đó thú vị, nụ cười trên khóe môi dường như có chút thiệt tình.

" Ta đang nghĩ tới."

" Ta dạy cho ngươi nhé?"

Tâm trí hắn hoàn toàn chuyển sang người Lý Nhược Thủy, không biết lại suy nghĩ cái, nụ cười càng ngày càng ôn nhu.

Tuy rằng nhìn thấy nụ cười này nàng rất muốn cự tuyệt, nhưng Lý Nhược Thuỷ vẫn gật đầu:" Có thể, ta sẽ tìm thời gian sau."

Công lược chính là như thế, cho dù ngươi không muốn, nhưng nếu có thể phát triển cảm tình, không muốn cũng phải gật đầu.

Huống chi nàng cũng không phải là không muốn, đối với người như hắn, cùng hắn luyện tập sẽ học được không ít thứ, không chừng một ngày nào đó nàng có thể trở thành cao thủ.

" Tìm thời gian?"

Lộ Chi Dao nghiêng đầu đối diện với nàng, mái tóc đen chậm rãi trượt trước mặt, hàng mi xẹt qua chút ánh sáng, nụ cười bên môi càng thêm chân thành.

Hắn không chút do dự đặt thanh kiếm vào trong tay nàng.

" Đi lôi đài luận võ, không phải là có thể lập tức dạy sao, luyện tập thực chiến là nhanh nhất."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.