Sau lưng sợ đến phát lạnh, nhưng trực giác của nàng nói cho nàng biết, ngàn vạn lần không được nhúc nhích, Lý Nhược Thủy cứng đờ mặc cho hắn vuốt tóc.
Ngón tay lạnh lẽo từ sau đầu trượt xuống, Lý Nhược Thủy ở trong lòng niệm, không có việc gì không có việc gì, mạng vẫn còn, ngày mai cũng không cần chải tóc nữa.
Thủ pháp thật sự quá giống nàng sờ mèo, trong sự đối đãi nhẹ nhàng như vậy, sống lưng Lý Nhược Thủy cứng ngắc buông lỏng xuống, hơn nữa nhiệt độ nhiệt độ cơ thể bình thường của Lộ Chi Dao...
Quên đi, co được dãn được là điểm mạnh của nàng, bây giờ là thời điểm khuất phục, không nên gây khó dễ.
Lục Phi Nguyệt hai người vội vàng đem chăn vào trong miếu, nhìn tư thế của hai người kia đồng thời dừng bước, nhưng sau đó Lục Phi Nguyệt vẫn ôm chăn tiến lên.
"Lộ huynh, trong miếu này mưa lạnh, đắp chăn sẽ tốt hơn."
Trong ngực ôm Lý Nhược Thủy ngồi trên đài Phật, bộ dáng yên tĩnh ôn nhu của Lộ Chi Dao giống như tượng Phật thiếu nửa khuôn mặt phía sau hắn, dịu dàng mà ôn nhuận.
Lông mi hắn khẽ run, dường như có chút không vui khi bị quấy rầy, nhưng vẫn gật đầu.
"Đa tạ."
Lý Nhược Thủy cho dù bị hắn ôm vào trong ngực, vẫn gian nan tránh thoát quay đầu nhìn Lục Phi Nguyệt, trong nụ cười đều lộ ra vô cùng cảm kích.
"Cảm ơn Lục tỷ tỷ!"
Nữ chủ không hổ là nữ chủ, người đẹp tâm thiện, suy nghĩ chu đáo.
Nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-cong-luoc-nam-phu-benh-kieu/3362238/chuong-13-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.