Buổi trưa tháng ba ánh nắng mặt trời chiếu xuống xua tan đi cái lạnh trong không khí, nắng chiếu làm cả người thập phần thoải mái, cả người trở nên lười biếng.Trên bầu trời ngẫu nhiên có hoa lê bị thổi vào tiểu viện này tựa như là từng mảnh tuyết rơi vào, vẽ ra một bức tranh ý cảnh tươi đẹp.
Trên bàn trong viện, Lý Nhược Thủy còn đang ngủ say mà Lộ Chi Dao lại tựa như tìm được thứ thú vị gì đó liền kề sát nàng, nghiêng tai nghe.
" @#$...."
Ùng ục một chuỗi lớn, nghe không rõ nàng đang nói cái gì, nhưng mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi lại làm cho hắn ngạc nhiên chớp mắt. Giống như lần trước khi đến gần nàng cũng là mùi hương này. Hô hấp ấm áp lướt qua bên tai, từng tiếng nói mới, hắn nhịn không được vuốt ve đầu ngón tay.
Nghe nói khi người nửa tỉnh nửa mê bị nắm lấy mũi, người này sẽ bị nghẹn tỉnh, hắn chỉ là nghe nói, lại chưa từng thử qua. Ngón tay thon dài chậm rãi chạm qua, mu bàn tay trắng ngọc còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, đầu ngón tay từ trán nàng trượt xuống, dừng ở chóp mũi, sau đó hai ngón tay khép lại. Lộ Chi Dao ở trong lòng lặng lẽ đếm thời gian.
Một, hai, ba...
Đếm tới mười hai, Lý Nhược Thủy đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như con cá hít thở khi bị ném trên mặt đất, đảo mắt liền nhìn thấy Lộ Chi Dao đang cười rất ôn nhu. Nụ cười kia cùng ánh mắt trống rỗng của hắn khi còn bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-cong-luoc-nam-phu-benh-kieu/1914243/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.