Từng tờ bài thi trắng phau truyền xuống, Lâm Triều Tịch nhận lấy bài của mình.
Nhìn ba ô trống bị khoanh đỏ, cô thở dài.
Rất nhiều người ngồi tại chỗ tính lại điểm.
Cô liếc nhìn mấy học sinh bị đào thải.
Có người còn đang tính lại điểm, có người mặt mày ủ rũ, có người cúi đầu oà khóc, còn có người được bạn cùng bàn vỗ vai an ủi.
Không ai thu dọn đồ, không ai muốn về.
Lớp học rơi vào trầm lặng, dường như sự phấn khởi sau khi biết điểm ban nãy chỉ là một giấc mơ.
Hiệu phó Trương nhìn đồng hồ đeo tay, 5 phút để học sinh nêu thắc mắc đã hết, ông cất giọng nhân từ, biếu cảm vẫn lạnh nhạt: “5 học sinh cuối bảng, có lẽ các em đã biết điểm thi của mình rồi, tuy rất lấy làm tiếc nhưng bây giờ tôi buộc phải mời các em ra về, bên ngoài sẽ có thầy cô tiễn các em.”
Rất nhiều người ngẩng đầu bàng hoàng… là sự thật.
Phản ứng đầu tiên của họ là vậy.
Trại hè là thật, thi cử là thật, bị đuổi cũng là thật, bọn họ thật sự sẽ vì thành tích kém mà cuốn gói ra về, tất cả đều là thật.
Lâm Triều Tịch cũng phiền muộn theo, đúng là chỉ có năm người đại diện cho thành phố An Ninh tham gia vòng thi cuối cùng, nhưng cùng nhau trải qua một quá trình và bị đào thải ngay từ vòng đầu tiên là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.
Không ai níu giữ năm đứa bé cuối bảng nữa, sau khi Hiệu phó Trương nói xong, bọn họ lần lượt đứng dậy cúi đầu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/394262/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.