Đó là một phòng đọc siêu to khổng lồ.
Lâm Triều Tịch phát hiện từ khi trở về thời tiểu học, khả năng miêu tả của cô đã thụt lùi rõ rệt. Nhưng đứng trước căn phòng to bằng nửa sân bóng, sáu cái giá sách cao to chạm trần, rồi cả những bàn tự học bày xếp khắp nơi trong, cô thực sự không biết dùng tính từ gì hợp hơn để tả.
Lớp cô là nhóm học sinh thứ hai được đến đây.
Ở góc cuối phòng, nhóm học sinh cấp hai lớn hơn họ rất nhiều đã chiếm giữ mười mấy bàn, yên tĩnh cắm đầu học.
Không có giáo viên, không có bảng đen, chỉ có tiếng giở sách và tiếng thảo luận nho nhỏ, yên tĩnh đến độ nghe rõ tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.
Kể từ khi bước vào phòng đọc sách, đám trẻ ban đầu còn líu ríu trò chuyện đã im thin thít như bị yểm bùa, không ai dám mở miệng ho he.
Đi theo Hiệu phó Trương, tất cả học sinh nín thở chăm chú quan sát, đi dọc theo trục trung tâm đến nơi sâu nhất căn phòng.
Gạch xám, tường trắng.
Bên trái là giá sách bằng sắt to gấp mấy lần họ, bên phải là những chiếc bàn học ghép lại với nhau, mùi sách vở đặc trưng nồng đậm trong không khí, các loại sách tham khảo đủ thứ bìa màu làm người ta hoa cả mắt.
Lâm Triều Tịch đi rất chậm, tranh thủ lúc thầy Hiệu phó không để ý chui tọt vào giữa những giá sách, ngẩng đầu xem trên đó có những sách gì. Sách được bày biện quay lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/3206770/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.