“Không được!”
Lần này, người cự tuyệt đổi thành Lão Lâm.
Họ đứng trước một hàng bánh trôi gần công viên, rèm cửa bằng nhựa nhẹ nhàng lắc lư.
Cô đeo cặp sách, chỉ cao đến khuỷu tay Lão Lâm. Ngẩng đầu nhìn đồng chí Lâm cao gầy da ngăm, lại nhìn hàng bánh trôi trước mặt: “Sư phụ mời con ăn một bữa đi, coi như tiệc bái sư.”
“Bạn nhỏ à, chúng ta cùng phân tích những chuyện đã xảy ra đã nhé.” Lão Lâm chắp tay sau lưng, bỗng nói chuyện một cách nhẫn nại, tư thế ung dung thong thả, rất giống với Lão Lâm mà cô biết.
“Mời sư phụ nói.”
“Nói về chuyện đã xảy ra, nhóc chỉ được trả lời đúng hoặc sai.”
“Được luôn.”
“Kể từ khi chúng ta gặp nhau, nhóc luôn bám chặt theo tôi.”
Lâm Triều Tịch muốn thanh minh, hiềm nỗi ánh mắt lạnh lùng của Lão Lâm bắn đến khiến cô chỉ có thể đổi giọng, gượng ép nói: “Đúng.”
“Nhóc bám theo là vì khả năng tính nhanh của tôi rất tốt, chắc chắn cũng giỏi Toán, vậy nên muốn bái tôi làm sư phụ để dạy nhóc học Toán?”
“Đúng.”
“Nghĩa là tôi vốn không phải sư phụ nhóc.”
“…Đúng.”
“Thế thì chẳng cần đến cái tiệc bái sư này, tôi đây càng không phải mời nhóc ăn cơm.”
“…”
Trọng tâm của vấn đề là ông không muốn tốn tiền mời cô ăn một bữa? Lâm Triều Tịch tự vỗ mặt, suýt thì phụt cười. Cô thản nhiên kéo cánh tay Lão Lâm, không kéo ông vào của tiệm mà kéo ông ngồi xuống bậc thềm.
Lão Lâm rất không tình nguyện, thật sự không chịu nổi cô nữa, đành phải miễn cưỡng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/275633/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.