Trong phòng chỉ còn ánh đèn bàn.
Lâm Triều Tịch ngồi xếp bằng trong văn phòng Viện trưởng, cảm thấy hình như đã bị gài bẫy. Cái bẫy kiểu này tên là… “làm điều sai không bị mắng nên tự thấy mình nặng nề nghiệp chướng”.
Cô biết mình không thuộc về thế giới này, cho nên không cần chịu trách nhiệm với bất cứ ai ở đây hết. Thế nhưng ánh mắt thất vọng ban nãy của mẹ trưởng vẫn in thật sâu trong đầu cô.
Cái đứa Lâm Triều Tịch nhỏ hư đốn này, rốt cuộc có gì đáng để mẹ kì vọng đến vậy chứ…
Cô gãi đầu, không nghĩ nổi mình đã sai ở đâu. Cơm trưa lẫn cơm tối đều chưa ăn, bụng cô kêu òng ọc. Thế là cô thầm nghĩ ngày mai sẽ không trốn học nữa, tan học rồi tìm Lão Lâm sau.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Lâm Triều Tịch nhìn thấy bên ngoài văn phòng có một bạn nhỏ, tay bưng bát, chần chừ muốn vào mà không dám.
Nhìn thấy gương mặt đó, cô ngừng động tác đứng lên đang dở dang, đổi tay chống cằm, khuỷu tay kê lên đầu gối, kéo dài giọng lạnh lùng nói: “Quý ngài Lâm Ái Miên, xin hỏi có việc gì?”
“Anh, anh Tịch!” Bé trai chạy vào, nịnh nọt ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Lúc này cô mới nhận ra trong bát cậu bé bưng đến có hai cái bánh bao trắng, còn có một quả trứng vịt muối.
“Mẹ trưởng bảo em lấy cho anh.” Bạn nhỏ Lâm Ái Miên nói.
Dịch lại gần, nương theo ánh sáng nhàn nhạt của đèn bàn, Lâm Triều Tịch phát hiện Lâm Ái Miên là một cậu nhóc môi sứt. Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/275627/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.