Ăn xong bữa cơm, vì trốn thanh toán mà Lão Lâm trắng trợn bỏ về trước.
Lâm Triều Tịch trả tiền xong, mở ô bước vào màn mưa.
Lúc này mưa đã nhỏ hơn khi bọn họ rời bệnh viện rất nhiều, mưa vương lên mặt ô như lông tơ, sắc xanh ngợp mắt.
Cô đi ven đường, xe cộ tới lui cuốn nước bắn lên. Bầu không khí đang ở thời điểm cân bằng nhất của lặng yên và huyên náo, khiến người ta thấy bình thản vô cùng.
Ban nãy hỏi Lão Lâm như vậy là bởi vì cô rất hoảng sợ. Song bây giờ bình tĩnh trở lại, dường như cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Năm nay cô 22 tuổi, học ngành Triết học, lập chí trở thành nhà giáo nhân dân.
Làm giáo viên ấy à, có nhiều ngày nghỉ, có thể dành thời gian chăm sóc cho Lão Lâm. Hơn nữa nhà cũng không thiếu tiền, Lão Lâm có thể điều trị ở bệnh viện tốt nhất, cho nên dù Lão Lâm mắc bệnh thì thực sự cũng không có ảnh hưởng quá lớn gì.
Ảnh hưởng lớn nhất cũng chỉ mỗi sau này, khi phải giới thiệu gia cảnh với đối tượng xem mắt mà người ta mai mối cho cô thôi.
Hầy…
Nghĩ đến đây, chuông điện thoại của Lâm Triều Tịch vang lên.
Cô căng não vội vàng nghe máy.
“Triều Tịch này, cậu Tiểu Lưu ngày hôm qua ưng em lắm đấy.”
Đầu bên kia điện thoại là chủ nhiệm giáo vụ của ngôi trường Lâm Triều Tịch thực tập, một vị lãnh đạo cực kì nhiệt tình giới thiệu đối tượng xem mắt cho thực tập sinh.
Chỉ mới buổi tối hôm qua, cô lỡ tham gia hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-co-ban-de-tro-thanh-thien-tai/275620/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.