Tô Tạ: ^_^
Tô Tạ: Cảm ơn lời chúc.
Học đệ: …
Học đệ: Ta đầu hàng quỳ xuống đây.
Tô Tạ: Ái khanh miễn lễ, mau mau bình thân.
Học đệ: Hu hu hu hu người ta không chơi với ngươi nữa ~~~
Học đệ: Ôm mặt khóc ròng bỏ chạy ~~~
Tô Tạ: Thứ lỗi không tiễn xa ^_^
Học đệ: …
Tô Tạ một bên nhìn khung chat, một bên nhịn không được dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Cố đang mỉm cười đối diện màn hình, sâu sắc cảm thụ ý nghĩa của câu “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”.
Thẩm Cố quay sang thấy Tô Tạ vẻ mặt muốn nói lại thôi, chỉ cười chờ đợi.
“Đại nhân, ta sùng bái ngươi, cho ta ôm chân ngươi đi!” Tô Tạ trước giờ chưa từng gặp qua người nào có thể khiến tiểu học đệ tự động nhận thua như vậy.
“Lại đây.” Thẩm Cố vỗ vỗ đùi mình, mỉm cười ôn nhu nhìn Tô Tạ.
Chỉ là nụ cười này, nhìn sao cũng có điểm ý vị thâm trường a.
“… Bỏ đi, ban ngày ban mặt, ảnh hưởng không tốt…” Tô Tạ mặt đỏ bừng quay đi nhìn màn hình.
“Ân? Vậy đợi đến tối thì được?”
“Buổi tối cũng không được, nửa đêm nửa hôm… quấy nhiễu giấc ngủ của người khác…” Tô Tạ càng đỏ mặt cúi đầu.
“Ân?… Ôm chân thôi cũng đạt cảnh giới quấy nhiễu giấc ngủ của người khác?” Thẩm Cố nhướn mày, cười đến thần bí, “Hay là ngươi mơ tưởng tới chỗ tà ác nào đó…”
“… Không có!” Tô Tạ lầm bầm, cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-phap-chinh-xac-de-cua-do-cv-ky-cuu/2087020/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.